Quyển 7 - Chương 26: Công lược nhiếp chính vương
Quyển 7 - Chương 26: Công lược nhiếp chính vươngQuyển 7 - Chương 26: Công lược nhiếp chính vương
Cố Ngôn lạnh lùng nói: "Tiếng điên trong miệng Tiền thống lĩnh, ta sẽ coi như lời khen."
Tiền Tù thất thanh nói:
"Ta vẫn không hiểu... loại người giống như ngươi, sao mười năm trước lại thích một đứa bé năm tuổi!?"
"Tiền thống lĩnh lại sai rồi, không phải là mười năm trước, là mười lăm năm trước."
Cố Ngôn mỉm cười sửa lại lời hắn.
"Mười lăm năm trước..."
Cố Ngôn vừa nói như vậy, không chỉ riêng Tiền Tù, ngay cả Tô Nhứ cũng không nhịn được mà kinh ngạc.
Hạ Phong Quang của mười lăm năm trước chỉ là một đứa bé sơ sinh mà thôi, lúc đó Cố Ngôn đã là một thiếu niên hăm hở nhiệt huyết rồi, sao hắn lại... sao lại yêu một đứa bé sơ sinh được chứ?
Bọn họ không thể hiểu được cho nên vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc nhưng Cố Ngôn không để tâm.
Hắn ta vẫn thanh nhã cao quý, ôn văn nho nhã như vậy, sự dịu dàng cất giấu trong mắt hắn ta lộ ra một chút, khiến cho người ta có thể nhìn ra lúc này hắn đang nghĩ đến người làm cho hắn tâm tâm niệm niệm đó.
"Phong Quang là người ta luôn đợi lớn lên."
Cố Ngôn than thở:
"Các ngươi sẽ không hiểu đâu, ta đợi ngày này rất lâu rồi."
Nhưng cho dù bọn họ không hiểu thì đã thế nào chứ ? Tiền Tù cất tiếng nói trong sự ngạc nhiên:
"Nếu ngươi đã... thích Hạ Phong Quang như vậy, người chưa từng nghĩ, trong khoảng thời gian ta giam cầm nàng ta này, ta sẽ làm gì nàng ta à. Dẫu sao vất bỏ cái thân phận Nữ hoàng này, nàng ta cũng là mỹ nhân."
Cố Ngôn đột nhiên cười lạnh:
"Ngươi có khả năng động vào nàng ấy à?"
Tiền Tù ngẩn ra.
"Chẳng lẽ Tiền thống lĩnh quên rồi, năm năm trước sau một đêm ngủ ở thanh lâu, ngươi đã phát hiện của quý của mình bị người ta cắt đứt rồi à."
Cế Ngôn vui vẻ nói: "Nghe nói, là nữ tử không chịu bán thân trong thanh lâu kia làm ra."
"Là ngươi..."
Tiền Tù không thể khống chế được hét lên:
"Chuyện này cũng là ngươi làm!"
Tiền Tù vốn là một người nghìn chén không say nhưng hôm đó ông ta mới uống có ba ly rượu đã say bất tỉnh nhân sự. Sau khi tỉnh lại, ông ta cảm thấy hạ thân vô cùng đau đớn, mà nữ nhân đó đã sớm mất tăm mất tích rồi.
Tiền Tù không nói chuyện này cho bất cứ người nào cả. Ông ta là một nam nhân, là nam nhân thì sẽ cần thể diện, nhất là thể diện liên quan tới phương diện của quý này.
Đối mặt với sự tức giận của Tiền Tù, Cố Ngôn cười bỏ qua:
"Ngươi nên cảm thấy vui mừng, nếu như không phải là vì ngươi không được coi là nam nhân nữa, sao ta có thể để ngươi lại bên cạnh Phong Quang chứ?"
Mà những người khác, nhóm Ngự Lâm Quân kia, tất cả thóp của bọn họ đều nằm trong tay hắn ta rồi, ai lại dám động đến Nữ hoàng Bệ hạ chứ? Cố Ngôn chắc chắn nói:
"Tiền thống lĩnh, nhìn xem, không phải người đeo râu giả cũng rất thích hợp sao?"
Từ năm năm trước Tiền Tù đã không mọc được râu nữa rồi nhưng vì sợ người khác nghỉ ngờ, ông ta vẫn luôn đeo râu giả.
Chuyện này luôn bị ông ta coi là vô cùng nhục nhã, là sự đau khổ và vết nhơ lớn nhất trong đời ông ta. Tuy Cố Ngôn cười dịu dàng nhưng ở trong mắt ông ta chính là châm chọc khiêu khích.
Tiền Tù cũng không nhịn được nữa, giơ đao xông tới Cố Ngôn:
"Ta phải giết ngươi!"
Ông ta còn chưa đến gần Cố Ngôn, cơ thể đã mất thăng bằng ngã xuống đất, máu chảy như suối, chân trái ông ta đã đứt lìa khỏi thân.
Qua rất lâu, Tiền Tù mới cảm nhận được sự đau đớn đến muộn, ông ta phát ra tiếng gào thét thảm thiết.
Tiểu Ngã thu chỉ bạc trong tay về, giống như Tiểu Hảo, Tiểu Vô, Tiểu Liêu, đều vô cùng lạnh lùng nhìn một màn trước mắt này, giống như người ngã xuống đất gào thảm thiết này không phải là một người, mà là một con heo đang đợi làm thịt.
Trách nhiệm của Tô Như luôn không bao gồm giết người, cho nên nàng †a auav nai đi không nhìn môêt màn đẫm mát! nàv. Cố Ngôn vòng qua Tiền Tù đi đến cửa, hắn ta nói:
"Dỡ hắn ra đi."
Bốn người Tiểu Ngã nói: "Rõ, chủ nhân."
Lúc sắc trời dần sáng, Cố Ngôn đi đến tẩm cung của Nữ hoàng. Tô Bích giữ tay một nam nhân hình như đã đợi ở cửa tẩm cung rất lâu rồi. Nhìn thấy Cố Ngôn, hắn ta cương quyết lôi nam nhân kia lên phía trước nói:
"Chủ nhân, thuộc hạ nhìn thấy tên nam nhân này lén lén lút lút trước tẩm cung của Bệ hạ."
Cố Ngôn nhìn qua:
"Là Kha công tử."
Người này chính là Kha Hoài.
"Vương gia..."
Sắc mặt Kha Hoài bất ngờ, tương đối xấu hổ muốn hất cái tay đang bị Tô Bích cầm ra, nhưng Tô Bích là người học võ, một thư sinh yếu đuối như hắn ta làm sao cũng không hất ra được.
Tô Bích hỏi: "Chủ nhân biết hắn à2"
"Vị này là Kha Hoài Kha công tử, trước kia lúc Bệ hạ ngự giá thân chinh, từng có duyên phận chung một đoạn đường.
"Tô Bích, buông Kha công tử ra đi."
"Vâng." Tô Bích buông tay ra.
Cố Ngôn hỏi:
"Sao Kha công tử lại xuất hiện ở nơi này?"
"Ta
Kha Hoài ấp a ấp úng nói:
"Thật ra ngày đó sau khi Vương gia cho ta tiền và sai người đưa ta đi, ta không có chỗ nào để đi, vì vậy lại quay lại và gặp được Công chúa điện hạ. Nàng ấy mời ta đi cùng, ta đồng ý. Sau này nghe được tin tức Bệ hạ xảy ra chuyện, bởi vì Bệ hạ từng giúp ta, cho nên ta đã theo quân đội của Lam tướng quân lẻn vào Hoàng cung... Vương gia, ngài đừng hiểu lầm ta ta không có ý gì khác với Bệ hạ cả, chỉ là bởi vì Bệ hạ giúp ta chạy trốn khỏi Kha gia, cho nên ta mới muốn qua đây xem có thể giúp được gì không."
Tô Bích cười nhạo một tiếng. Mặt Kha Hoài đỏ lên. Hắn ta cũng biết mình không giúp được gì, chỉ là từ nhỏ mẫu thân đã dạy dỗ hắn ta có ơn phải trả, ở trong mắt hắn ta, Bệ hạ thật sự có ơn với hắn.
Nahĩ thông euết rầi hắn †a efñna cá thể thản nhiên ứna đếi với vẻ măt châm biếm của Tô Bích.
Cố Ngôn không lo lắng Kha Hoài sẽ động tâm với Phong Quang, bởi vì cho dù Kha Hoài động tâm cũng không có bản lĩnh có thể cướp Phong Quang đi, hắn có sự tự tin này.
"Kha công tử không cần lo lắng, Bệ hạ đã không sao rồi, ta đang định đi thăm Bệ hạ. Tô Bích!"
Cố Ngôn dặn dò:
"Tiếp đãi Kha công tử tử tế."
"Vâng, chủ nhân."
"Kha công tử, vậy ta đi vào trước đây."
Cố Ngôn để lại một nụ cười hờ hững, xoay người bước vào tẩm cung. Tô Bích vừa quay đầu lại đã thấy Kha Hoài nhìn chằm chằm mình, hắn cười hỏi:
"Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?"
"Trước đó lúc nhân mã của Tiền Tù và Lam tướng quân chém giết, ta nấp ở trong bóng tối, nhìn thấy ngươi là người bên chỗ Tiền Tù... tại sao..."
Kha Hoài thấy vẻ mặt hắn bình thường, mới nghi ngờ hỏi:
"Tại sao ngươi lại gọi Khiêm Vương là chủ nhân?"
"Dĩ nhiên là bởi vì ta vốn chính là người của Khiêm Vương rồi, chuyện rõ ràng như vậy, ngươi cũng phải hỏi à?"
Tô Bích thưởng cho hắn ta một ánh mắt tại sao ngươi lại ngu xuẩn như vậy.
Kha Hoài không so đo những thứ này, có thể bình yên vượt qua nhiều năm ở Kha phủ như vậy, có thể thấy hắn ta chính là một người biết nhịn.
Hắn ta không lộ ra vẻ tức giận nhưng Tô Bích lại không hiểu:
"Ta nói ngươi như vậy ngươi không tức giận à?"
"Tô công tử nói không có chỗ nào khiến cho ta cảm thấy tức giận cả."
Kha Hoài cười phóng khoáng nói:
"Lúc ta ở nhà, còn nghe nhiều lời quá đáng hơn thế. Hơn nữa, Tô công tử nói ta như vậy cũng là sự thật, không có ác ý gì, cho nên ta không cảm thấy tức giận." Tô Bích híp mắt.
Hắn ta sinh ra trong hoàn cảnh sinh tồn không phải người chết thì chính là ta sống, cũng vì vậy quyết định hắn ta sẽ không thích loại người phát ra hào quang Thánh mẫu này, bởi vì hắn ta xem thường loại người như vầv Hơn nữa, loại người như vậy căn bản không sống được ba ngày trong phạm vi của bọn họ đã bị những người khác bẫy chết rồi, cho nên hắn ta vẫn giễu cợt một câu:
"Nếu như ngươi bị người ta đánh cũng sẽ cười nói không để tâm như vậy à?"
"Ta không gây thị phi, tại sao người khác lại muốn đánh ta?"
"Cho dù ngươi không gây thị phi nhưng có người không ưa ngươi muốn đánh ngươi thì sao?"
"Tô công tử, sẽ không có kiểu người..."
Kha Hoài còn chưa dứt lời, cổ đã đau đớn, ngất đi ngã xuống đất.
Tô Bích thu tay về, chậm rãi nói: "Ta chính là kiểu người như vậy."