Quyển 33 - Chương 46: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ
Quyển 33 - Chương 46: Phản công lược cô vợ mất trí nhớQuyển 33 - Chương 46: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ
Thẩm Hành vẫn chưa trả lời, mà hỏi lại một câu: "Chuyện cô một mình ra ngoài gặp hôn phu trước, thì Lục Sâm có biết không?"
"Bất luận anh ấy có biết hay không đều không sao cả."
Phong Quang ưu nhã uống một ngụm nước, trên mặt không nhìn ra cảm xúc nào khác, cô dường như chẳng hề lo lắng sau khi Lục Sâm biết sẽ có hiểu lầm gì.
Nhưng trong lòng Phong Quang lại thực sự không chắc, Lục Sâm nhìn thì ôn nhu săn sóc, nhưng từ trong xương cốt, hắn lại vốn là người rất thiếu cảm giác an toàn, từ mấy ngày nay ở cùng Lục Sâm, Phong Quang đã có thể nhìn ra, nếu Lục Sâm biết cô ra ngoài gặp Thẩm Hành, hắn chắc chắn sẽ lại biểu lộ dáng vẻ hèn mọn đáng thương kia.
Cho nên, cô sẽ không để Lục Sâm biết chuyện này. Đương nhiên cô cũng có thể xác định, hiện tại cô chỉ thích Lục Sâm mà thôi, còn đối với Thẩm Hành, có thể nói là cô không chút hứng thú.
Biểu cảm của Phong Quang rất dễ đoán ra, Thẩm Hành lại là người giỏi xem mặt đoán ý hẳn đã nhìn thấu sự không chắc chắn trong lòng Phong Quang, nhưng hắn cũng không vạch trần, mà chỉ bình thản nói: "Tôi thừa nhận, chuyện năm đó tôi làm không mấy tốt đẹp."
"Anh đang nói đến chuyện trong khi anh có hôn ước với tôi lại quay sang quấn quýt với em gái tôi à?" Phong Quang cười khẽ nheo mắt lại, nụ cười này có sự châm chọc khó tả.
Thẩm Hành không đổi sắc mặt,"Cô không cần phải chế giễu tôi. Ngần ấy năm, tôi đã quen bị châm chọc vì chuyện này rồi."
"Ồ, ý anh là mấy năm nay, da mặt anh đã càng ngày càng dày rồi hả?" Phong Quang thú vị bật cười, lần đầu tiên cảm thấy Thẩm Hành người này còn có năng khiếu tấu hài.
Đối với lời nói móc của Phong Quang, Thẩm Hành cũng không tức giận. Trong 6 năm này, ngoại trừ người Hạ gia, còn có các gia tộc khác biết chuyện này cũng không ít lần mỉa mai châm chọc hắn.
Ở trong mắt những người khác, Thẩm Hành phản bội vị hôn thê của mình, quan trọng hơn cả, vị hôn thê này còn là đại tiểu thư Hạ gia, vậy mà hắn lại đi lựa chọn một đứa con gái nuôi do Hạ gia nhận về, đây đúng là việc cực kỳ ngu xuẩn.
Có biết bao nhiêu người muốn bấu víu quan hệ với Hạ gia để giúp sự bảo vật còn ném đi. Đương nhiên, cũng sẽ có người phụ nữ đa sầu đa cảm mà cảm thán một câu, Thẩm Hành đúng là một người đàn ông tốt cần mỹ nhân không cần giang sơn, sỉ tình biết mấy, thật khiến người ta cực kỳ hâm mộ.
Nhưng bất luận bên ngoài có bao nhiêu lời nói khó nghe, Thẩm Hành vẫn ở bên Yến Niệm Niệm, cho dù gia thế Thẩm gia đã không còn lớn được như trước, nhưng bọn họ rốt cuộc vẫn ở bên nhau.
Phong Quang thấy khuôn mặt Thẩm Hành bỗng trở nên vui vẻ, cô cười lạnh một tiếng,"Thế nào? Hiện tại anh và Yến Niệm Niệm ở bên nhau, được như ước nguyện, chắc vui lắm nhỉ."
Hắn không nói gì.
"Thẩm Hành, nếu anh không thích tôi, vậy lúc trước vì sao lại phải đồng ý đính hôn với tôi? Anh không cự tuyệt hôn ước thì thôi, nhưng mùa đông năm đó, vì sao anh còn ở nước ngoài với tôi một tháng?" Phong Quang mỉa mai khẽ cong khóe miệng,"Nói đến cùng, anh chẳng qua cũng chỉ muốn gia thế của Hạ gia tôi thôi. Tôi đoán, chắc hẳn anh đã nghĩ rằng, dù sao mình cũng không thích ai, Hạ gia tiền nhiều thế lớn, còn có thể giúp ích được cho Thẩm gia nhà anh, cho nên anh liền thuận theo tự nhiên mà ở bên tôi chứ gì.
".. Cô nói không sai." Thẩm Hành cũng không phủ nhận, bởi vì những gì Phong Quang nói ra đều đúng.
Phong Quang còn nói thêm: "Vì thế, sau khi anh gặp tình yêu đích thực, liền nghĩ xem làm cách nào để thoát khỏi tôi."
Đây thật đúng là trò cười, cô vốn nghĩ hắn thật lòng thích mình, nên mới coi hắn là bạn trai. Là chồng tương lai của mình. Nói đến cùng, cũng do cô quá mức ngu xuẩn.