Quyển 7 - Chương 28: Ngoại truyện 1 (Cố Ngôn)
Quyển 7 - Chương 28: Ngoại truyện 1 (Cố Ngôn)Quyển 7 - Chương 28: Ngoại truyện 1 (Cố Ngôn)
Phong Quang đã mang thai, hơn nữa còn sinh ra một đứa bé xấu xí, ngự y cung đình cười giải thích với Khiêm Vương đang trưng ra vẻ mặt bất mãn:
"Vương gia, hài tử mới sinh ra đều là như vậy, đợi lớn lên rồi sẽ tốt thôi. Bệ hạ và Vương gia đều là người có tướng mạo tuyệt mĩ, tương lai nhất định tiểu Công chúa cũng là một mỹ nhân."
Cố Ngôn không quan tâm đến thái y, hắn cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không bằng bàn tay của đứa trẻ sơ sinh trong lòng, bộ dạng nhăn nhúm khiến hắn ghét bỏ chẹp miệng một tiếng. Cái gì mà hài tử mới sinh ra đều là như vậy? Bộ dạng Phong Quang lúc mới sinh ra đáng yêu hơn đứa bé này nhiều.
Hình như Cố Ngôn quên mất, đứa bé bị hắn chê này chính là nữ nhỉ ruột của hắn ta. Phong Quang nhìn biểu cảm biến hóa của Cố Ngôn rất khó chịu, cô ngồi ở trên giường giơ tay ra:
"Đưa hài tử cho ta bế!"
Mới sinh hài tử xong, cũng không biết sao cô lại có thể khôi phục sức lực nhanh như vậy? Cố Ngôn suy nghĩ một giây, vẫn đặt đứa bé vào lòng cô, thuận tiện còn giải thích một câu:
"Phong Quang, không phải là ta chê nó đâu. ."
"Chàng không cần nói!"
Phong Quang lườm hắn:
"Chuyện chàng lén uống canh ngừa thai ta còn chưa tha thứ cho chàng đâu đấy!"
Cố Ngôn có chút không được tự nhiên, vốn dĩ hắn vẫn luôn uống canh ngừa thai, chính là vì không muốn để Phong Quang mang thai.
Hắn không thích có hài tử chen vào giữa bọn họ. Cố Ngôn không uống canh tuyệt tự vì hắn cũng biết, cô thân là Nữ hoàng, nhất định phải có một người thừa kế. Để cô tương lai sinh hài tử với một nam nhân khác, còn không bằng đợi hắn hưởng thụ đủ thế giới hai người rồi, lại dừng thuốc tùy tiện sinh một đứa là được.
Cố Ngôn luôn giấu chuyện uống canh ngừa thai rất tốt, cho đến khi Tô Nhứ "không cẩn thận" nói lộ ra trước mặt Phong Quang.
Bởi vì Tô Nhứ và Tô Bích có quan hệ huynh muội, Tô Bích và Kha Hoài có quan hệ tình nhân, Kha Hoài và Phong Quang lại có quan hệ bằng hữu, cho nên Tô Nhứ tránh đước sế nhân bị "dỡ" Nàng ta chỉ là bị đẩy đến bắc hoang nơi có điều kiện khó khăn gian khổ nhất thôi. Chuyện canh ngừa thai gây ra một trận sóng to gió lớn giữa Phong Quang và Cố Ngôn, không có cách nào, Cố Ngôn chỉ có thể kiên trì bền bỉ một tháng liền hung hăng đè cô lên giường, cố gắng cho cô một đứa bé.
Trong khoảng thời gian Cố Ngôn không thể "khai trai" này, cũng trong sự mong đợi của muôn người, vị tiểu Hoàng nữ đầu tiên của Đông Vân Quốc đã ra đời. Ừm, chính là đứa bé nhăn nhúm mà bây giờ Phong Quang đang bế.
Khác với Cố Ngôn thân là phụ thân mà chê con, Phong Quang làm mẫu thân vô cùng yêu thích đứa bé này:
"Con gái à, cha con không thích con, nhưng mẹ thương con nhất, con mau vui vẻ lớn lên, làm một tiểu Công chúa xinh đẹp nhất nhé."
Lúc cô bế đứa bé nói chuyện, giọng nói nhẹ nhàng, vẻ mặt mềm mỏng, ánh sáng của tình mẹ làm cho cô càng thêm hiền thục, cũng làm cho cô đẹp hơn nhiều. Cố Ngôn bỗng nhiên nghĩ, có lẽ đứa bé này cũng không đáng ghét như vậy.
"Này, Cố Ngôn."
Vừa rồi cô vẫn còn dịu giọng với con, bây giờ nhìn hắn đã không vui vẻ chút nào rồi:
"Cho dù nói thế nào, chàng cũng là phụ thân của con, chàng đã nghĩ được tên cho con chưa?"
Cố Ngôn im lặng, chỉ một lát, hắn cười nói:
"Gọi là Tiếu Tiếu đi."
Phong Quang chợt ngẩn ra, một lúc lâu, cô khẽ siết chặt tay bế đứa bé, sau đó cúi đầu, nhìn đứa bé đang ngủ say thoải mái cười một tiếng:
"Được, gọi là Tiếu Tiếu đi." Vậy là, tên của tiểu Hoàng nữ đã được đặt như vậy. ...
Bé gái mười tuổi ngồi ở trong sân nghe xong câu chuyện, bất mãn kéo vạt áo phụ thân:
"Cha, tên con chỉ đơn giản như vậy, không có ngụ ý gì khác à?"
"Ngụ ý chính là luôn luôn nở nụ cười, không hay à?"
Cố Ngôn khẽ mỉm cười, ném đồ ăn trong tay cho con diều hâu đứng trên bàn đá. Tiếu Tiếu năm nay mười tuổi, chính là tuổi ngây thơ hồn nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc trác đã có xu hướng dần dần lớn lên rồi, qua mấy năm nữa, chỉ sợ cũng là nhân vật diễm tuyệt của Đế Đô. như đã muốn làm rõ cái gì thì nhất định phải làm rõ, cho nên nó tiếp tục quấn lấy phụ thân hỏi:
"Cha, cha, con tên là Tiếu Tiếu thật sự là ý luôn luôn nở nụ cười à?"
Cố Ngôn bị nó quấn lấy không còn cách nào, đặt đồ ăn cho diều hâu trong tay xuống, xoa đầu con gái nhỏ:
"Cha đã từng lừa con bao giờ chưa?"
"Chưa ạ." Tiếu Tiếu ngây thơ lắc đầu.
"Cho nên, Tiếu Tiếu có thể yên tĩnh rồi chứ?"
"Vâng, vâng." Nó ngoan ngoãn gật đầu.
Cố Ngôn khen nó một câu: "Đúng là một đứa bé ngoan."
Tiếu Tiếu nằm bò trên bàn, bốn mắt nhìn nhau với con diều hâu, không được bao lâu, nó lại không nhịn được hỏi:
"Tại sao cha không cho phép con nói với mẹ là cha nuôi một con diều hâu uy vũ như vậy?"
"Đó là vì mẹ con không thích loại động vật này."
Cố Ngôn trọn mắt nói dối:
"Tiếu Tiếu có còn nhớ, giao hẹn của chúng ta là gì không?"
"Con không nói cho mẹ biết là cha nuôi diều hâu, cha sẽ thường xuyên đưa con ra khỏi cung chơi!"
Tiếu Tiếu vui vẻ toét miệng cười, giống như bây giờ nó có thể ra khỏi cung đến phủ đệ của phụ thân vậy.
Chỉ cần nó giữ bí mật chuyện kia giúp cha, vậy nó sẽ có thể thường xuyên đi chơi rồi. Cố Ngôn nhéo chóp mũi nó, khẽ cười
"Tiểu Tiểu đúng là một đứa bé thông minh."
"Vâng, đó là bởi vì Tiểu Tiểu thích cha nhất!"
Không giống như mẹ, lần nào cũng ép nó ăn rau, còn ép nó ăn cà rốt mà nó không thích nhất, nhưng cha thì tốt hơn nhiều, vĩnh viễn đều sẽ dịu dàng nói chuyện với nó như vậy, còn mua rất nhiều đồ chơi nhỏ mới lạ từ dân gian cho nó. Có điều, như vậy cũng không phải là nó cảm thấy mẹ không tốt. Mỗi ngày trước khi ngủ, mẹ đều sẽ kể chuyện cho nó nghe, còn chơi cùng với nó.
Tiếu Tiếu chỉ là cảm thấy nếu mẹ có thể thay đổi bệnh xấu bắt nó ăn rau này thì nó sẽ cảm thấy mẹ tốt hơn.
Tô Bích đi tới: "Biên ải đưa tới tin tức cần chủ nhân xử lý." Vân Quốc, trở thành một trong những phu tế(1) của Bình Hoà công chúa, Đông Vân Quốc và Lung Thao Quốc tạm thời đạt được tình trạng hòa bình.
Nhưng biên ải cũng có một đám tộc người du mục nổi dậy, thỉnh thoảng lại thích tới gây chuyện, mà đối với thứ giống như quân tình này, tất cả mọi người đều quen bỏ qua Nữ hoàng trực tiếp tìm đến Khiêm Vương.
Cố Ngôn vỗ nhẹ đầu Tiếu Tiếu:
"Cha đi xử lý công việc, con chơi một mình trong này, được không?"
Tiếu Tiếu lớn tiếng nói:
"Được ạ!" Cố Ngôn cười, cùng Tô Bích rời đi.
*x*wx*xx*x*x*x*x**
(1) Phu tế: chồng