Quyển 33 - Chương 52: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ
Quyển 33 - Chương 52: Phản công lược cô vợ mất trí nhớQuyển 33 - Chương 52: Phản công lược cô vợ mất trí nhớ
Cái ôm của Lục Sâm thật ấm áp, nhưng Phong Quang lại gần như lạnh đến phát run, mùi máu tươi quanh quẩn nơi chóp mũi, mùi hương này cô rất quen thuộc, bởi cô đã từng ngửi được trên người mình hương vị đó, cô còn nhớ rõ, lúc ấy tiếng máu tươi trên cổ tay cô từng giọt từng giọt nhỏ xuống mặt đất khiến người ta tuyệt vọng cỡ nào.
Phong Quang cũng còn nhớ rõ, khi cô lựa chọn tự sát, lúc đó cô vẫn chưa mang thai. Trên thực tế, sau khi cô và Lục Sâm kết hôn một thời gian dài, dù chưa bao giờ dùng biện pháp bảo vệ nhưng cô vẫn không mang thai được, về sau cô mới biết, đó là vì Lục Sâm không muốn cô mang thai.
Tiếu Tiếu thật sự là sau khi Phong Quang hôn mê mới có, cô không biết Lục Sâm dùng phương pháp gì, có lẽ là thụ tỉnh trong ống nghiệm, có lẽ là thủ đoạn nguyên thủy nhất... Nhưng có thể khẳng định, chỉ với bản lĩnh của Lục Sâm, chỉ cần hắn muốn, vậy cô nhất định sẽ mang thai con của hắn.
Lục Sâm hiểu Phong Quang, hắn hiểu Phong Quang còn hơn hiểu chính mình, hắn hiểu được nhược điểm của cô là gì, hai chữ "người nhà" vĩnh viễn đều là thứ Phong Quang không thể nào từ bỏ được, đây là nguyên nhân Tiếu Tiếu được sinh ra.
Không sai, đối với Lục Sâm mà nói, Tiếu Tiếu chỉ là một công cụ mà thôi, công cụ dùng để trói buộc Phong Quang ở lại bên hắn.
Phong Quang vùi đầu trong lòng Lục Sâm, sau một hồi lâu im lặng, cô chậm rãi nâng tay lên ôm lấy eo hắn. Hành động của cô khiến thân mình Lục Sâm cứng đờ.
"Lục Sâm..." Dần dần, trong giọng nói của cô có sự nghẹn ngào,"Cả đời này em đều không thoát được, đúng không?"
"Nếu Phong Quang muốn chạy trốn, thì không nên vì bọn họ mà trở về." Lục Sâm nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu cô. Tiếng khóc của cô vĩnh viễn có ma lực khiến hắn đau lòng, nhưng đau lòng thôi mà, vẫn không đủ để hắn lựa chọn buông tay.
Phong Quang nhẹ nhàng lắc lắc đầu,"'Không phải... em không phải vì bọn họ mới trở về..."
"Không phải vì bọn họ?" Trong giọng nói trước nay vẫn ôn nhu của Lục Sâm khó có khi hơi lộ vẻ bất ngờ.
Phong Quang hơi ngẩng đầu, đôi mắt cô đỏ lên, nhưng lại thêm chút giết Thẩm Hành. Lục Sâm... em không muốn anh bị vào tù, em cũng không muốn anh bị nhốt trong bệnh viện tâm thần... Em cũng không rõ nữa. Nếu anh thật sự bị nhốt lại, vậy em sẽ có thể dẫn theo Tiếu Tiếu rời đi, nhưng em lại không muốn..."
"Lời Phong Quang nói... có ý gì đây?" Lục Sâm nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, đầu ngón tay khẽ run cho thấy nội tâm hắn đang vô cùng không tự tin.
Hắn khó mà tin được, Phong Quang chỉ vì hắn mới lựa chọn trở về, rốt cuộc thì cô đã từng khát vọng thoát đi như vậy.
"Lục Sâm..." Phong Quang bắt lấy tay hắn, nắm thật chặt,'Anh biết mà, em thích anh. 6 năm trước... 6 năm trước em sống đau khổ đến vậy, nhưng trước nay em vẫn chưa bao giờ nghĩ tới việc động thủ giết anh, nếu giữa chúng ta có một người phải chết để giải thoát cho hai người, em lựa chọn giết chết chính em... Anh biết em thích anh, có đúng không?"
Lục Sâm cong môi,"Phải, anh biết Phong Quang thích anh."
Nhưng trong lòng cô có quá nhiều người cô thích, cha mẹ cô, bạn bè cô... Lục Sâm không phải là tồn tại duy nhất.
"Anh biết em thích anh, nhưng lại luôn làm chuyện khiến em khổ sở." Phong Quang nghẹn ngào, vẻ mặt cô đầy bi thương,"Chẳng lẽ anh không nghĩ tới, vì sao lúc trước em muốn rời khỏi anh à?"
"Anh biết..."