Quyển 33 - Chương 60: Ngoại truyện 6 (Thuở đầu gặp gỡ Lục Sâm)
Quyển 33 - Chương 60: Ngoại truyện 6 (Thuở đầu gặp gỡ Lục Sâm)Quyển 33 - Chương 60: Ngoại truyện 6 (Thuở đầu gặp gỡ Lục Sâm)
Nói một lúc, cô lại chống đầu dựa vào bàn,"Sao em cảm thấy số độ của chai vang đỏ này hơi cao... Thật buồn ngủ..."
"Vậy thì ngủ trước một giấc đi."
Thẩm Hành vuốt đỉnh đầu cô,"Ngủ một lát, anh sẽ gọi em dậy..."
"Được..."
Nghe giọng nói ôn nhu của hắn, cô rốt cuộc không nhịn được mà gục xuống bàn, ý thức cũng chìm vào bóng tối.
Thẩm Hành đứng dậy, nhìn cô gái đang ngủ một cái thật sâu rồi xoay người rời đi, mà ngay cách đó không xa, tại một bàn ăn cạnh cửa sổ, khi Yến Niệm Niệm đối mặt với người đàn ông ôn nhu ưu nhã phía đối diện thì liền luống cuống đến nỗi không biết nên đặt tay mình ở đâu, bỗng nhiên, một người đàn ông xuất hiện bên cạnh bắt lấy tay cô ta, kéo cô ta đứng lên.
Yến Niệm Niệm kinh hãi,"Thẩm Hành... sao anh lại ở đây?"
Thẩm Hành không nhìn Yến Niệm Niệm, mà quay sang nói với người đàn ông kia:
"Người con gái này là vật sở hữu của tôi, anh có muốn cũng không được."
Dứt lời, Thẩm Hành lạnh mặt kéo Yến Niệm Niệm rời đi. Ít nhiều gì hắn ta cũng nhờ có lý do đi ăn với Phong Quang, nên người nhà họ Thẩm mới thả hắn ta ra ngoài.
Một nam một nữ nghênh ngang đi rồi, nhân viên phục vụ xấu hổ bưng rượu vang đỏ đi tới,"Thưa anh..."
"Trả lại thôi."
Người đàn ông cong khóe môi mỉm cười,"Đúng lúc, tôi cũng có thể tiết kiệm một số tiền." Hắn không xấu hổ cũng không buồn bực, dáng vẻ tựa gió thoảng mây trôi như thế thật ra lại khiến người ta không biết nên làm thế nào cho phải.
Hắn đứng dậy, cầm lấy áo khoác âu phục màu đen trên ghế, áo sơ mi trắng tôn lên dáng người thon dài của hắn, mà tư thái khi hắn dùng một tay chỉnh càvạt lại càng thêm vẻ quyến rũ khó tả thành lời.
Nhưng mới chỉ đi một đoạn, hắn lại dừng bước chân, bởi vì hắn thấy được cô gái đang ghé vào trên bàn mà ngủ, hắn nghĩ một chút mới nhớ ra, trên tư liệu của Yến Niệm Niệm có một tấm ảnh của chị gái cô ta, mà người này.
Đúng là có chút thú vị, nhưng vẫn không đáng để hắn dừng chân.
"Đau răng quá..."
Một câu nói mơ mang vẻ tức giận truyền đến, bước chân hắn khựng lại.
Phong Quang đang nằm mơ cũng không thoải mái, cô che lại quai hàm mình, khó chịu nhăn mày một chút, răng cô vốn dĩ đã không tốt, huống chỉ sáng sớm cô còn ăn nhiều kem như vậy.
Mơ màng hé mắt ra, cô thấy một người đàn ông đang đứng cách đó không xa, Phong Quang ghé vào trên bàn thở ra một hơi, men say đầy trong hơi thở, cô lại nghiêng đầu về phía bên kia, chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm vào ánh mắt hắn không rời đi.
Không biết tại sao, hắn dường như thấy được trên đỉnh đầu cô mọc ra hai cái tai màu trắng, phía sau cô dường như cũng có một cái đuôi vẫy qua vẫy lại, giống như khi thú cưng vui vẻ thì chúng đều sẽ phe phẩy cái đuôi.
Đôi mắt hắn mang ý cười, bước đến ngồi xuống đối diện cô, hắn hơi cúi đầu, đặt tầm mắt ngang với tầm mắt cô, tò mò hỏi:
"Cô nhìn chằm chằm tôi mà nghĩ gì vậy?"