Quyển 8 - Chương 2: Công lược hồn ma mất trí nhớ
Quyển 8 - Chương 2: Công lược hồn ma mất trí nhớQuyển 8 - Chương 2: Công lược hồn ma mất trí nhớ
"Cổ thành di mộng"
lập tức trở thành bộ tiểu thuyết hot nhất, kể về nữ chính Lâu Nhược một ngày nọ dạo chơi trong một trấn cổ, cô lạc mất bạn của mình trong một tòa nhà lớn, sau đó gặp thanh niên tuấn tú bí ẩn tên Thiền Mạch.
Lâu Nhược bị hấp dẫn bởi sự bí ẩn của Thiển Mạch, rung động từ lúc nào không hay.
Cho đến khi cô phát hiện một bức tranh trong căn phòng dưới tầng hầm của tòa nhà, người trong tranh giống y hệt cô, cô mới biết, hóa ra Thiền Mạch không phải là người.
Anh ta là một hồn ma, một hồn ma chờ đợi suốt ba năm trăm, người anh ta đợi chính là vợ của anh ta, cũng chính là Lâu Nhược.
Câu chuyện này kéo dài suốt ba trăm năm, từ kiếp trước cho đến kiếp này, quá trình nam nữ chính ở bên nhau cũng rất đẹp.
Nhưng người và ma suy cho cùng cũng không cùng đường, nên cuối cùng kết thúc vẫn là bi kịch. Người hâm mộ của cuốn tiểu thuyết này rất nhiều.
Lúc ban đầu chọn vai đã tổ chức hoạt động bỏ phiếu trên mạng, cuối cùng Phong Quang vượt qua hàng loạt các nữ diễn viên khác, trở thành người diễn vai Lâu Nhược, còn nam chính ư, vai này tất nhiên do ảnh để Ngu Thuật đảm nhận.
Ảnh để và ảnh hậu trẻ tuổi nhất trong lịch sử cùng đóng đôi tình nhân trong một bộ phim, các nhà đầu tư đã nhìn thấy tỉ suất người xem sẽ vô cùng lớn.
Nhưng Phong Quang không quên, nữ chủ Lạc Thần Hi nhờ làm diễn viên quần chúng bộ phim này mới nên duyên với nam chủ Mạc Diệc Vân.
Nhưng suy đi nghĩ lại, cô vẫn không thể đuổi Lạc Thần Hi đi, vì nam phụ chắc chắn sẽ xuất hiện bên cạnh nữ chủ. Ngoài cái tên ra thì cô hoàn toàn không biết gì về hắn, cô phải để ý kỹ càng phía Lạc Thần Hi, chỉ cần phát hiện người đàn ông nào có tướng mạo ưa nhìn thích cô ta, sau khi loại bỏ các ong bướm khác, vậy thì đó chính là nam phụ rồi.
Phong Quang tự khen IQ của mình, cô nằm trên ghế sau xe thương vụ ngủ thiếp đi. Liễu Hàn ngồi trước lái xe lắc đầu, đóng cửa sổ xe lại, nếu bị paparazzi chụp được tư thế ngủ tùy tiện của đại minh tỉnh Phong Quang, không biết sẽ viết thế nào. Xe nhanh chóng đến nơi, Liễu Hàn gọi Phong Quang dậy, bắt Phong Quang chỉnh sửa lại đầu tóc của mình rồi mới cùng Đạo diễn tên là Khâu Lương, năm nay mới hai mươi mấy tuổi nhưng đã quay rất nhiều tác phẩm ăn khách, quan trọng là vẻ ngoài của anh ta khá bắt mắt, nhưng lại không có bạn gái. Người ngoài giới đều đoán liệu có phải anh ta thích đàn ông hay không, nhưng phỏng đoán này sẽ nhanh chóng bị bác bỏ vì anh ta sẽ thích Lạc Thần Hi.
Khâu Lương là một người nghiêm túc, vì muốn bối cảnh giống nguyên tác, anh ta đã tốn rất nhiều thời gian để tìm một trấn cổ.
Trong trấn cổ quả thật có một ngôi nhà vô cùng cổ xưa, nghe đâu là phủ đệ của một vị trạng nguyên từ mấy trăm năm trước, từ đời vị trạng nguyên đó, ngôi nhà vẫn luôn được truyền lại cho con cháu của ông ta.
Đến bây giờ, chủ nhân của ngôi nhà là một người trẻ tuổi, nghe nói là bạn của Khâu Lương, bạn của anh ta không thường xuyên về đây sống, nên chỉ có một ông lão coi nhà.
Nghe tin bạn của cậu chủ mượn nhà quay phim, ông lão tiếp đón họ cực kì nhiệt tình, giới thiệu nơi đẹp nhất trong căn nhà này là ở đâu.
Phong Quang đã từng thấy những căn nhà cũ kĩ hơn nữa, vì vậy cô không hề hứng thú với việc tham quan căn nhà trong ngày làm việc đầu tiên. Cô liếc nhìn những người xung quanh, không hề thấy bóng dáng Lạc Thần Hi, vì vậy nhắn lại với Liễu Hàn rằng mình mệt, từ chối yêu cầu đưa cô về khách sạn của chị ta, cô nói mình sẽ đứng chờ ở cửa, sau đó tự tách mình ra khỏi đoàn.
Không may vừa vặn gặp Lạc Thần Hi xinh xắn dễ thương dưới tán cây hòe, bên cạnh cô ta là hai người đàn ông, mỗi người một vẻ.
Một lạnh lùng như băng, hơi thở bá đạo. Một dung mạo như họa, dịu dàng như ngọc. Người đầu tiên cô biết, vì đó chính là chồng chưa cưới bí mật của cô, Mạc Diệc Vân, còn người còn lại, cô đoán là ảnh đế Ngu Thuật.
Tại sao phải đoán? Vì cô không quen Ngu Thuật và họ chưa từng hợp tác với nhau, cũng chưa bao giờ gặp nhau trong công ty, huống chỉ ngoài đóng quảng cáo ra cô cũng chỉ nghĩ cách tìm Ôn Quỳnh, nam phụ số bốn là Ngu Thuật cô hoàn toàn không có hứng thú tìm hiểu.
Phong Quang sờ cằm, chẹp miệng hai tiếng, không ngờ hiện tại Lạc Thần Hi đã thu hút được hai bông hoa đào rồi, cô lại nở nụ cười, vui vẻ đi tới:
"Mọi người đang làm gì vậy?"
Mạc Diệc Vân thấy cô, vẻ mặt dịu dàng khi nhìn Lạc Thần Hi chuyển sang lạnh lùng:
"Cô không đi theo đạo diễn Khâu, đến đây làm gì?" khung cảnh, tìm cảm xúc để nhập vai, vậy thì cô gái bên cạnh anh cũng có vai diễn, cô ta cũng phải đi theo chứ?"
"Cô Hạ, tôi chỉ diễn vai bạn của Lâu Nhược, là một vai phụ mà thôi."
Lạc Thần Hi xấu hổ nói:
"Tôi thấy hình như anh này đi lạc đường, nên mới định đưa anh ấy ra khỏi đây."
"Là người này à?"
Phong Quang giơ tay chỉ vào Mạc Diệc Vân, hỏi Lạc Thần Hi:
"Cô quen anh ta sao?"
"À... tôi phải biết anh này sao?"
Phong Quang nhìn Mạc Diệc Vân, mỉa mai:
"Này, Mạc Diệc Vân, hiếm thấy nha, thế mà vẫn còn cô gái không biết anh là ai."
"Tôi không giống cô Hạ, có người không biết tôi là chuyện bình thường."
"Nếu cô đây đã không biết anh, vậy để tôi giúp cô ta giới thiệu."
Phong Quang cười hi hi với Lạc Thần Hi:
"Người đàn ông này chính là tổng giám đốc công ty Lưu Bích. Cô biết công ty Lưu Bích chứ, chính là công ty truyền thông giải trí lớn nhất, ngay cả tôi và Ngu Thuật đều kí hợp đồng dưới trướng công ty đó. Nếu cô thể hiện tốt, nói không chừng có thể kí hợp đồng với Lưu Bích, thay tôi làm ảnh hậu thế hệ mới."
Lạc Thần Hi nghe thế nét mặt lập tức cứng đờ:
"Cô Hạ đừng nói đùa nữa, tôi chỉ là diễn viên quần chúng mà thôi, sao có bản lĩnh lớn vậy chứ?"
Lạc Thần Hi diễn vẻ mặt sợ hãi rất đạt, trong lòng cô ta cũng thầm nhủ chắc chắn Phong Quang thích người đàn ông này nên mới cảnh cáo mình.
Không dễ gì mới được trọng sinh, cô ta sẽ không bao giờ rỗi hơi đi thích một người đàn ông. Theo Lạc Thần Hi, một người phụ nữ có tiền có quyền rồi thì còn phải sợ gì nữa?
Đúng vậy, hiện tại mục đích của Lạc Thần Hi chỉ có một, chính là phải làm phụ nữ mạnh mẽ, sau khi trở thành đại minh tỉnh, cô ta phải làm cho gã đàn ông kiếp trước phụ bạc mình không trèo lên nổi. Nhưng, người đàn ông trước mặt là Mạc Diệc Vân trong tin đồn, quả thật cô ta cũng không ngờ. "Thật ra Mạc Diệc Vân không chỉ là ông chủ của Lưu Bích, anh ta còn là..."
"Hạ Phong Quang."
Mạc Diệc Vân lạnh lùng ngắt lời cô. Phong Quang bĩu môi, bất mãn hừ một tiếng.
Đúng là giữa họ có hôn ước, do ba mẹ hai bên sắp đặt, đáng tiếc hai người từ nhỏ đến lớn đều không ưa nhau. Sau đó vì Phong Quang ra mắt công chúng trở thành minh tinh, chuyện hôn ước của họ trở thành bí mật không thể nói ra ngoài.
"Tôi còn có việc, đi trước."
Mạc Diệc Vân xoay người bước một bước, sau đó quay lại kéo tay Lạc Thần Hi "Cô đi cùng tôi."
"Ổi, tại sao?"
Lạc Thần Hi còn chưa hiểu đầu cua tai nheo thế nào đã bị Mạc Diệc Vân kéo đi.
Chậc. Phong Quang bĩu môi. Không hổ là nam nữ chủ, hôm nay mới là lần đầu tiên Mạc Diệc Vân gặp Lạc Thần Hi, vậy mà đã động lòng với cô ta rồi. Cô liếc nhìn người đàn ông đứng bên cạnh, ánh nắng rọi lên người hắn, tạo thành một lớp ánh sáng màu vàng, tràn ngập phong cách nhã nhặn quyến rũ.
Cô nhìn chằm chằm hắn rất lâu, chắc chắn rằng sắc đẹp của hắn có tác dụng bổ mắt, cô cười hỏi:
"Này, người trong lòng của anh bị người ta đưa đi rồi kìa, anh không đuổi theo sao?"
Người đàn ông dịu dàng khựng lại, áo sơ mi trắng tôn lên khuôn mặt trong sáng thuần khiết, càng làm hắn thêm tuấn tú xuất sắc, thấy cô đang nhìn mình, một lúc lâu sau, cuối cùng hắn mới dè chừng hỏi:
"Cô đang nói chuyện với tôi sao?" Giọng nói giống hệt như con người hắn, cũng thanh nhã như gió.
Phong Quang bỗng nhiên nghĩ, nếu hắn dùng giọng nói này để tán gái, có lẽ không có mấy phụ nữ trên thế giới này có thể chống cự được.
"Tôi không nói chuyện với anh chẳng lẽ nói chuyện với ma chắc?"
Phong Quang nghiêng đầu mỉm cười, đáng yêu không sao tả xiết. Người đàn ông cũng cười, nụ cười không giống với vẻ đáng yêu trong nụ cười của Phong Quang, mà vô cùng đẹp đế tươi sáng:
"Tôi còn tưởng không có ai để ý đến mình."