Mau Xuyên Công Lược Nữ Xứng Có Độc (Dịch Full)

Chương 159 - Quyển 8 - Chương 4: Công Lược Hồn Ma Mất Trí Nhớ

Quyển 8 - Chương 4: Công lược hồn ma mất trí nhớ Quyển 8 - Chương 4: Công lược hồn ma mất trí nhớQuyển 8 - Chương 4: Công lược hồn ma mất trí nhớ

Phong Quang sực tỉnh, lập tức buột miệng trả lời:

"Anh đẹp trai hơn Mạc Diệc Vân nhiều."

"Đúng là một chuyện đáng vui mừng."

Tuy hắn vui vẻ nói thế, nhưng trong nét mặt dịu dàng không đổi, không nhìn ra sự vui vẻ mà hắn nói. Có thể hắn là người như vậy, không màng vinh nhục, lúc nào cũng giữ cho mình nụ cười mim không lo thế sự, cực kì hoàn mỹ, cũng cực kì kiên định. Người ta nói không có ai hoàn hảo, nên khi thật sự có một người có thể coi là mười phân vẹn mười xuất hiện trước mắt, Phong Quang sẽ bắt đầu nghi ngờ tính chân thực của người này. Cô đã gặp rất nhiều người giả dối, nhưng rất ít khi gặp người có thể giả tạo đến mức tự nhiên đến mức này.

Cô không nhịn được nên hỏi hắn:

"Ngoài cười ra, anh đã từng khóc chưa?"

Hắn khẽ lắc đầu:

"Tôi không nhớ nữa."

"Anh thật kì lạ."

Phong Quang đi một vòng quanh hắn:

"Bây giờ tôi lại nghĩ, nếu anh đau lòng khó chịu thì sẽ thế nào nhỉ?"

"Cô hi vọng tôi đau lòng khó chịu sao?"

"Cũng không hẳn, chỉ cảm thấy một người chỉ có độc một biểu cảm, hoặc là anh ta giỏi diễn xuất, hoặc là anh ta thiếu thốn tình cảm của người bình thường!"

"Tình cảm của người bình thường..."

Đôi mắt đen sâu như đá hắc diệu lóe lên sự hoang mang:

"Những tình cảm này... là gì?"

"Ừm... chính là hạnh phúc, tức giận, đau lòng, vui vẻ đó. Anh xem, có vài người khi bạn bè hoặc người thân của mình mất họ sẽ đau lòng, có vài người sẽ cảm thấy hạnh phúc khi tỏ tình thành công hoặc người mình thích cũng thích mình..."

Cô kết luận lại:

"Tóm lại, nếu lúc nào cũng tươi cười, sẽ làm người ta cảm thấy anh là thần tiên thoát tục."

Nói thẳng ra là vô tâm: Hắn trầm mặc rất lâu, khóe môi bỗng nhiên hơi cong lên, nụ cười này như băng tuyết tan thành nước, tinh khiết trong veo:

"Tôi muốn tràn ngập hạnh phúc, tôi sẽ cố gắng thích cô."

".., Hả?"

"Đến lúc đó, cô cũng phải thích tôi đấy."

"Khoan đã."

"Người mình thích cũng thích mình, sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc, tôi muốn nếm thử cảm giác hạnh phúc đó."

Phong Quang lặng lẽ đưa tay ra:

"Chuyện đó, có phải anh hiểu lầm rồi không.

"Chúng ta tiếp tục đếm gạch thôi."

Hắn vô thức nắm lấy bàn tay cô đang đưa ra, sau đó hơi xoay người lại, nhìn đôi tay đang đan vào nhau bằng ánh mắt khó tin, nụ cười cũng trở nên chân thật hơn:

"Phong Quang, tôi nắm được tay em, tôi nghĩ bây giờ tôi bắt đầu thích em hơn rồi."

"Anh nghe tôi nói đã được không."

Cô muốn rút tay ra, nhưng không rút ra nổi. Sau đó, cô cảm thấy nhiệt độ bàn tay ấy rất thấp không giống người bình thường, cô ngạc nhiên:

"Sao tay anh lại lạnh thế?"

"Nắm tay em sẽ không lạnh nữa."

Hắn cúi đầu cười với cô, mang theo cả nét trẻ con không giống với hắn.

Không chờ Phong Quang nói thêm, hắn đã kéo cô đi, tiếp tục sự nghiệp đếm gạch.

Phong thủy đúng là thay phiên nhau chuyển động, vừa rồi cô còn chẹp miệng mấy tiếng khi Mạc Diệc Vân kéo tay Lạc Thần Hi đi, vậy mà không qua bao lâu, lại đến lượt cô rơi vào cảnh này, hơn nữa sức lực cô không bằng người ta, muốn rút tay ra cũng không xong!

Hình như hắn không nhìn thấy sắc mặt càng ngày đen như đít nồi của cô, còn nói rõ với cô rằng thật ra có một viên gạch bị cỏ dại mọc lên che phủ. Hắn còn kể có một bông hoa nhỏ chưa nở màu vàng mọc ở góc tường, hắn cứ nghĩ cơn mưa to mấy ngày trước đã làm nó héo rũ, nhưng bây giờ nó vẫn còn sống.

Hắn cũng kể mái ngói trên mái nhà có một chỗ có màu sắc sáng hơn khác biệt về màu sắc đó cũng không quá rõ ràng, ít nhất người ngoài chỉ liếc qua sẽ không phát hiện ra. Hắn nói rất nhiều, cuối cùng số gạch lát đếm được bằng con số mà hắn nói.

Hắn cười:

"Bây giờ em đã tin tôi chưa?"

Phong Quang gật đầu, cô tin hắn, tin hắn quả nhiên vô vị, hoặc có thể nói là cô độc. Cô độc. đến nỗi làm người ta thấy đau lòng.

Phong Quang cũng không rõ tại sao mình lại không nỡ, tóm lại khi nhìn thấy hắn cô độc sống qua ngày, tâm trạng cô rất phức tạp, cô gợi ý cho hắn:

"Thật ra... khi anh không có việc gì làm, anh có thể nghe nhạc, xem phim hay làm gì đó mà."

"Xem phim?"

Hắn hoang mang chớp mắt. Cô chợt cảm thấy người đàn ông này khá đáng yêu. Nhưng nhìn nét mặt khó hiểu của hắn, cô lại hỏi hắn bằng giọng điệu không mấy chắc chắn:

"Đừng nói với tôi là anh không biết xem phim là gì đấy nhé."

Hắn không nói gì, chỉ yên lặng nhìn cô, trong đôi mắt yên tĩnh đó ẩn chứa sự tò mò muốn biết làm người khác không từ chối được. Đúng là hắn không biết.

Cảm giác kì lạ trong lòng Phong Quang càng lúc càng lớn:

"Đừng đùa nữa, tôi biết anh giỏi diễn kịch mà, nhưng bây giờ chúng ta không phải đang quay phim, anh không cần diễn nghiêm túc thế đâu, còn nữa, anh buông tay tôi ra đi."

Cô liếc mắt nhìn tay mình đang bị tay hắn nắm chặt lấy, cảm thấy vô cùng bất lực. Dù mùa hè nắm bàn tay lành lạnh của hắn rất thoải mái nhưng nếu bị người khác nhìn thấy, vậy thì hình tượng trong sạch vạn năm của cô sẽ mất sạch.

Hắn do dự một lúc, chầm chậm thả tay cô ra:

"Tôi cứ nghĩ em sẽ thích tôi nắm tay."

".. Điều gì đã làm anh có ảo giác đó vậy?"

"Vì cái người tên Lạc Thần Hi đó, khi được Mạc Diệc Vân nắm tay, cô ấy rất vui."

"Sao anh biết cô ta rất vui?"

"Tôi nghe thấy mà." "Sao tôi không nghe thấy nhỉ?"

"Không biết nữa."

Hắn lắc đầu, nhanh chóng tươi cười trở lại:

"Nhưng không sao, trong chúng ta có một người nghe thấy là được rồi."

"Ôi, ngừng, ngừng, ngừng!"

Phong Quang lùi về phía sau một bước:

"Nói rõ ràng nhé, anh là anh, tôi là tôi, chúng ta không có dây mơ rễ má gì với nhau."

"Tại sao?"

Lúc hắn không hiểu, gương mặt đẹp trai bối rối làm người khác không thể không mềm lòng:

"Tương lai không phải chúng ta sẽ thích nhau hay sao?"

Phong Quang đau đầu bởi cách nói chuyện của hắn:

"Chúng ta bây giờ không ai thích ai hết, tương lai cũng thế, bởi vậy anh đừng nói mấy câu như thế."

Lòng cô rối như tơ vò, xoay người định đi. Hắn tiếp tục đi theo cô:

"Em nói tôi đẹp, nhưng lại không muốn yêu thương tôi. Chẳng lẽ là vì tôi không đủ đẹp ư?"

Trời ạ, còn có đàn ông ngây thơ như vậy sao? Phong Quang nghiêng đầu nói:

"Anh không cảm thấy rất kì lạ sao? Tôi và anh mới quen nhau không lâu, anh đã nói sắp thích tôi, còn nói gì mà... tương lai chúng ta sẽ thích nhau ư? Dù kết hôn chớp nhoáng cũng cần thời gian về nhà lấy sổ hộ khẩu, tôi và anh chỉ nói với nhau mấy câu mà thôi, ngay cả cơ hội để hiểu nhau cũng không có. Anh nói sắp thích tôi, sẽ tạo cho người khác cảm giác anh là người rất hời hợt đấy, hiểu không?"

"Hời hợt ư..."

Mắt hắn nhuốm màu tổn thương:

"Chỉ vì tôi muốn thích em nên mới quyết định thích em thôi mà."

Phong Quang ngẫm lại, thấy mình không nặng lời lắm nên cô thẩm cho rằng hắn quá yếu đuối, cô thở dài:

"Anh xem, anh nói anh muốn thích tôi, chứng tỏ anh hoàn toàn không thích tôi, chỉ vì anh không có ai ở bên, quá cô đơn buồn chán mà thôi. Hôm nav nếu không nhải tôi nái chuvên với anh mà thav bằna eâ aái khác vâv anh vẫn sẽ nói muốn thích cô ấy, đúng không?" Hắn cụp mắt xuống, không trả lời. Cô tiếp tục tận tình khuyên bảo: "Anh chỉ muốn một người bầu bạn bên anh mà thôi, không có nghĩa anh cần một ai đó để yêu. Đúng lúc hôm nay anh gặp tôi nên mới có ảo giác anh muốn thích tôi, có lẽ tương lai anh quen nhiều người rồi sẽ không cảm thấy như vậy nữa."
Bình Luận (0)
Comment