Quyển 9 - Chương 2: Công lược lão xử nam 700 năm trước
Quyển 9 - Chương 2: Công lược lão xử nam 700 năm trướcQuyển 9 - Chương 2: Công lược lão xử nam 700 năm trước
Tu luyện bài buổi sáng xong, Phong Quang đi từ đại điện lên đỉnh Hạo Miểu, người trên đường đi qua đều mang ánh mắt sùng bái, kiểm nén kích động chào hỏi cô, cô đều lễ phép gật đầu.
Cho dù cô nhận ra không ít người cứ đến giờ này sẽ cố ý chờ ở đây để gặp cô.
Cuối cùng cô cũng không bị thiết lập tay trói gà không chặt nữa rồi, Phong Quang cảm thấy rất vui vẻ. Với cô, cái thế giới tiên hiệp này nếu như giết người, sợ rằng còn đáng sợ hơn thế giới giang hồ cô từng xuyên qua. Huống hồ trong truyện tiên hiệp, những thứ như yêu ma, quỷ quái đều có lý do xuất hiện cả. Thân phận của cô là đại sư tỷ của Huyền Môn. Trong nguyên văn, kết cục cuối cùng của cô lại là bị nam chủ giết chết. Cô không thể không có sức tự vệ được, cho nên cô mới dùng một điểm tích lũy để đổi lấy thiên phú của mình.
Đáng nhắc tới chính là bây giờ cô vẫn chưa có vị hôn phu. Vị hôn phu của cô sau nửa năm nữa mới xuất hiện. Tên hắn ta là Tấn Diệp, là đại đệ tử của phái Côn Luân. Hôn sự của Tấn Diệp và cô cũng là do sư tôn hai phái quyết định, nhưng điều mọi người không biết là thật ra Tấn Diệp chính là hóa thân của Dạ Cẩm. Dạ Cẩm đã sớm khống chế phái Côn Luân. Hắn ta hóa thành Tấn Diệp liên hôn với Phong Quang, chẳng qua là để có cơ hội tiếp cận với Huyền Môn. Nhưng Dạ Cẩm không ngờ sau khi đến Huyền Môn, hắn ta lại gặp được Lê Khanh - nữ tử ảnh hưởng đến cả cuộc đời hắn ta.
Mà chính vì Cẩm Dạ lựa chọn tiếp cận Hạ Phong Quang để có thể tiến vào Huyền Môn, cũng vì thế đã khiến Hạ Phong Quang trước giờ luôn thanh tâm quả dục động lòng với hắn ta. Sau khi phát hiện ra hắn ta và Lê Khanh ở bên nhau, cô đã hắc hóa rồi, nhưng nữ chủ chung quy vẫn được ưu ái, cho dù bản lĩnh của Lê Khanh không mạnh bằng cô, nhưng cô cũng không đánh chết được nàng ta, ngược lại còn bị Dạ Cẩm móc tim mà chết.
Phong Quang đã suy nghĩ thấu đáo. Cô không tranh giành nam nhân với nữ chủ, cũng sẽ không đối đầu với nữ chủ. Như vậy thì tên Dạ Cẩm đó hình như cũng không có lý do để giết cô, nhưng cũng là hình như mà thôi. Dù sao cô cũng là đại sư tỷ của Huyền Môn, lại là người thừa kế chức vị chưởng môn đời tiếp theo, nếu như Dạ Cẩm muốn thôn tính hai đạo Tiên - Ma, vậy thì nhất định hắn ta sẽ ra tay với cô.
Cho nên sau khi đến cái thế giới này, cô đã thật sự dựa vào thiên phủ của mình cế gắng tu luyên. chính là vì để có thể có năng lưc chống lai Da Cẩm.
Còn nam nhân tên là Sở Du kia...
Dựa theo hướng đi của kịch bản, bây giờ hắn vẫn đang bị phong ấn ở quỷ giới. Cho dù là người tu tiên hay là người trong ma đạo, trừ phi là sau khi chết, nếu không cũng đều không có cách nào tiến vào quỷ giới cả. Nửa năm sau, sau khi kịch bản chính thức bắt đầu, phong ấn bị nới lỏng, hắn tự nhiên có thể thoát ra khỏi quỷ giới đi đến nhân gian. Đến lúc đó, nhiệm vụ của Phong Quang mới coi là chính thức bắt đầu.
Cho nên chuyện tìm được Sở Du, thật sự không gấp được, cô không thể đến quỷ giới, cô cũng không có cách nào cả.
Đi được nửa đường, một mỹ nam lằẳng lơ cầm quạt chặn đường Phong Quang, hắn ta cười đa tình nói:
"Sư muội, năm nay có một đám đệ tử mới nhập môn đều đang kêu gào ầm ï muốn gặp muội đấy."
Nam nhân này mặc trường sam màu trắng của Huyền Môn, vốn dĩ là màu trắng cao quý lạnh lùng, mặc ở trên người nam nhân này lại thành phong tình, diêm dúa, loè loẹt.
Nếu như không phải là người của Huyền Môn đều biết hắn ta, chỉ sợ hắn ta sẽ bị người khác bắt lại vì tưởng là tà môn ngoại đạo.
Nhưng người như vậy lại có thân phận là đại sư huynh của Huyền Môn. Hắn ta tên là Thương Bạch Tử, cũng là người duy nhất có tư cách gọi Phong Quang là sư muội.
Phong Quang và hắn ta cùng nhau lớn lên. Cô biết rõ tính cách bề ngoài cợt nhả bên trong thuần khiết của hắn ta, cũng biết rõ hắn ta không có ý đồ gì với người sư muội cao ngạo lạnh lùng này, cho dù hắn ta thường xuyên có thái độ hứng thú với tất cả nữ nhân.
*x+*xx*xx*xx*x***
Phong Quang nói:
"Sư huynh, đệ tử mới nhập môn trước giờ đều do huynh phụ trách."
Cho nên, chuyện này không liên quan đến cô.
"Ta cũng biết thế, có điều đệ tử nhập môn năm nay đều nghe nói sư phụ truyền Hàn Uyên Kiếm cho muội rồi, cho nên khác với những năm trước, bọn chúng cứ gào lên muốn gặp muội."
"Muội rất có lòng tin với bản lĩnh làm yên lòng bọn nhóc của sư huynh."
"Ôi, sư muội, đừng có lãnh khốc vô tình như vậy chứ. Sư huynh của Mấy trò chăm sóc tiểu hài tử gì đó, ta vẫn luôn không có hứng thú. Có điều thân là đại sư huynh, dù sao cũng phải gánh vác một chút chuyện nhàm chán."
Thương Bạch Tử nói nghe rất chí công vô tư, giống như hắn ta thật sự là một nham nhân có tỉnh thần trách nhiệm vậy.
Nhưng Phong Quang không hề lộ vẻ xúc động:
"Sư huynh vất vả rồi."
"Sư muội, muội thật sự không cùng ta đi xem thử à? Trong đám đệ tử mới năm nay, có rất nhiều bé trai đẹp trai đấy, nói không chừng muội nhìn trúng đứa nào, còn có thể giữ lại bồi dưỡng nữa."
"Lời này sư huynh đừng để cho sư phụ nghe thấy."
"Nói chuyện với sư muội, sư huynh ta yên tâm."
Thương Bạch Tử khoác vai cô:
"Sư muội từ nhỏ đã không phải là người thích mách lẻo rồi. Nhớ năm đó, ta lén xuống núi đi dạo thanh lâu, không phải là muội cũng giấu sư phụ cho ta sao?"
Phong Quang liếc mắt nhìn hắn ta:
"Hoá ra ngày đó huynh đi thanh lâu à."
"Khụ... Cái đó, thanh lâu thật ra chỉ là chỗ uống trà thôi."
Thương Bạch Tử cho là sư muội chưa từng xuống núi này không hiểu thanh lâu là cái gì, vội vàng lừa gạt, hắn ta lại nói:
"Sư muội, muội đừng kiểu cách nữa. Sư huynh ta biết muội luôn thích trẻ con. Đi đi, cùng ta đi gặp đám con nít kia nào."
Thương Bạch Tử không nói gì thêm nữa, trực tiếp kéo tay Phong Quang đi tới quảng trường Thái Cực. Phong Quang từng nghĩ dứt khoát dùng một chiêu lôi quyết đánh vào nam nhân này, nhưng nể tình sư huynh muội nhiều năm qua của bọn họ, cô vẫn cho qua.
Cứ qua ba năm một lần, Huyền Môn sẽ thu nhận một nhóm đệ tử. Những đệ tử này sẽ được các trưởng lão chọn trúng đưa về phân bộ của mình, mà chưởng môn Huyền Thanh Tử sau khi thu nhận Phong Quang, đã không thu nhận thêm đồ đệ nào nữa.
Theo lời của Thương Bạch Tử, nhóm đồ đệ năm nay thu nhận đều có tư chất tốt, từ lúc sát hạch nhập môn đã có mấy đệ tử xuất sắc rồi. Phong Quang nghe hắn ta nói chuyện, biết là hắn ta đã có ý định thu nhận đồ đệ rồi. Mỗi đệ tử chỉ cần đến kỳ Kim Đan là được thu nhận đồ đệ. Thật ra nếu không phải là có sự tồn tại mãnh liệt của Phong Quang, vậy Thương Bạch Kim Đan rồi, cũng chỉ mới vừa qua hai mươi tuổi mà thôi.
Ở quảng trường Thái Cực, ba mươi đứa bé sáu bảy tuổi xếp hàng đứng ngay ngắn, nhìn đứa nào cũng vô cùng lanh lợi, dáng vẻ cũng trắng trẻo xinh xắn, rất đáng yêu. Rất lâu trước kia, Phong Quang đã nghỉ ngờ, thật ra Huyền Môn là nhìn mặt nhận người, ngay cả bác gái nấu cơm trong phòng bếp bộ dạng cũng thướt tha, thùy mị.
Thương Bạch Tử cười làm dáng với đám nhóc kia:
"Này, ta đã tìm Đại sư tỷ mấy đứa muốn gặp đến rồi đây này."
"Đại sư tỷ!"
Tất cả bọn trẻ đều đồng thanh khom người hành lễ.
"Không cần đa lễ."
Phong Quang mỉm cười như ánh mặt trời tháng ba trên đỉnh núi tuyết, lạnh lùng cũng ấm áp:
"Vào Huyền Môn rồi, từ nay về sau, mấy đứa cũng chính là sư đệ, sư muội của ta, ở Huyền Môn, nhớ kỹ kết thân hơn đấu đá, phải hòa đồng khiêm tốn, cũng phải chăm chỉ tu luyện, làm vẻ vang cho môn phái."
"Rõ, sư tỷ."
Thương Bạch Tử thấy Phong Quang muốn đi, vội vàng kéo cô lại:
"Sư muội, đừng vội đi thế chứ. Các tiểu sư đệ và tiểu sư muội vẫn còn rất nhiều vấn đề muốn hỏi muội đấy."
Phong Quang nhìn về phía đám nhóc kia, trừ đứa bé gái tết đuôi sam dùng dây đỏ quấn tóc, bên eo đeo một cái chuông màu vàng dây đỏ cao ngạo trong mắt không có ai ra. Mấy đứa còn lại đều quay sang nhìn cô với ánh mắt sùng bái.
Cô mầm lòng:
"Mấy đứa có chuyện gì muốn hỏi ta sao?"
Cô lại không tự chủ, nhìn cô bé mặt mũi xinh đẹp đó thêm một cái.
*x+*xx*xx*xx*x***
(1) Câu trên có chỉ người vô cùng đào hoa, có sức quyến rũ nhưng lại có thể giữ thân như ngọc, không bị ảnh hưởng.