Quyển 9 - Chương 4: Công lược lão xử nam 700 năm trước
Quyển 9 - Chương 4: Công lược lão xử nam 700 năm trướcQuyển 9 - Chương 4: Công lược lão xử nam 700 năm trước
"Đỉnh Hạo Miểu..."
Giọng nói kia do dự, tiếp đó nói:
"Ta không phải là yêu nghiệt."
Phong Quang nhìn theo phía giọng nói, nhìn thấy Hàn Uyên Kiếm để trên bàn, giọng nói kia cũng là từ Hàn Uyên Kiếm truyền tới. Cô nghĩ thầm, chẳng lẽ là thanh kiếm này có kiếm linh à?
Cô thăm dò hỏi:
"Ngươi không phải là yêu nghiệt, vậy ngươi là ai?"
"Ta là đại đệ tử của Huyền Môn."
Cô ngẩn ra, theo bản năng phản bác:
"Đại đệ tử của Huyền Môn là sư huynh của ta"
"Sư huynh của cô là ai?"
"Sư huynh của ta là Thương Bạch Tử."
"Chưa từng nghe nói đến."
Phong Quang phóng linh lực ra tìm kiếm bên ngoài, trừ Hàn Uyên Kiếm ra, trên núi Hạo Miểu này cũng không có linh khí, hay khí tức của yêu ma, cô cũng không nhận ra sát khí.
Vì vậy cô lại ngồi xuống hỏi:
"Ngươi nói ngươi là đại đệ tử của Huyền Môn, vậy ngươi tên là gì?"
"Ta là Phương Việt."
Cô học cách nói của hắn:
"Chưa từng nghe nói đến."
Hắn cười khẽ một tiếng:
"Cô là ai?"
"Hạ Phong Quang, nhị đệ tử của chưởng môn Huyền Môn tại vị."
"Chưởng môn hiện tại... Phong Quang..."
Hắn do dự mấy tiếng, như có điều gì suy tính.
Phong Quang nói:
"Thế nào? Có phải huynh cũng không biết chưởng môn Huyền Môn có môt đồ đê như ta phải không?" "Cô nương nói không sai."
"Chuyện này thú vị đấy, ta vốn dĩ còn tưởng huynh là kiếm linh của ta, bây giờ nghe huynh nói, ngược lại cảm thấy hai chúng ta ở hai Huyền Môn khác nhau rồi... Ữm, có lẽ là không gian song song?"
"Không gian song song là cái gì?"
"Không gian song song chính là trong vũ trụ này có thể tồn tại vô số thế giới, bởi vì khác nhau rất nhỏ nên sẽ có rất nhiều chỉ nhánh, mà những chỉ nhánh này sẽ trở thành một thế giới. Huynh xem đi, huynh nói huynh là đại đệ tử của Huyền Môn, nhưng ta biết đại đệ tử của Huyền Môn chỉ có sư huynh của ta, ta cũng chưa từng nghe đến cái tên Phương Việt."
Trong Huyền Môn, tên của đại đệ tử mỗi đời đều được ghi chép lại, bởi vì thông thường mà nói, đại đệ tử sẽ trở thành chưởng môn Huyền Môn đời kế tiếp. Phong Quang đã xem sổ ghi tên trong tàng thư các rồi nhưng cô chưa từng thấy cái người tên Phương Việt này.
"Đã là không gian song song, vì sao ta có thể nghe được tiếng của cô?"
"Cái này hả... có lẽ là vì Hàn Uyên Kiếm. Hàn Uyên Kiếm là thần khí, có thể có năng lực kết nối hai thế giới cũng không kỳ lạ."
"Vậy sao?"
Hắn dừng một chút, lại nói:
"Hàn Uyên Kiếm chỉ truyền cho đại đệ tử của chưởng môn đang tại vị, bên chỗ cô nương hình như có chút khác bên ta."
Bởi vì cô từng nói có một đại sư huynh mà Hàn Uyên Kiếm lại ở trên tay của cô.
"Không khác đâu, là bởi vì đại sư huynh của ta không thể tiếp nhận chức chưởng môn, cho nên sư phụ mới truyền cho ta."
"Thì ra là như vậy."
Hắn ôn tồn nói:
"Từ khi ta tiếp nhận Hàn Uyên Kiểm đến giờ, lời chỉ trích không phải là ít, cô nương thân là nữ tử, chỉ sợ cảnh ngộ còn khó khăn hơn ta."
Cô cười nói:
"Bên ngoài ta luôn giữ hình tượng cao ngạo lạnh lùng ít nói, bọn họ không dám tùy ý gây phiền phức cho ta đâu."
Huống hồ một thân tu vi này của cô, cũng không có ai dám gây sự với cô, cùng lắm chỉ là nghị luận mấy câu sau lưng cô thôi. "Bên ngoài cao ngạo lạnh lùng ít nói, vậy bên trong thì sao?"
"Đương nhiên là thoải mái tùy thích rồi."
Phong Quang duỗi người, lại nằm bò ở trên bàn, giọng cũng lười biếng. Người đối diện không nhìn thấy cô, không quen cô, cô cũng không cần giả thành bộ dạng lạnh lùng bẩm sinh.
"Sư huynh, luyện kiếm với muội đi!"
Phong Quang nghe thấy bên kia truyền tới tiếng gõ cửa và tiếng dịu dàng của nữ tử, cô "ồ" một tiếng:
"Nghe ra là một tiểu sư muội đáng yêu nha."
"Hạ cô nương."
"Ta nói đùa thôi, huynh đi đi, để con gái đợi lâu không phải là chuyện tốt, nói không chừng lần sau chúng ta còn có thể nói chuyện nữa."
"Vậy... xin thứ cho ta cáo từ trước."
Sau đó, bên kia không còn tiếng động nữa rồi.
Phong Quang thu Hàn Uyên Kiếm lại, sờ cắm mình, nói chuyện với một đại đệ tử Huyền Môn khác, thật là một loại thể nghiệm kỳ diệu mà.
*x+*xx*xx*xx*x***
Đến gần đêm khuya, đỉnh Hạo Miểu lại chìm vào im lặng.
Tiếu Tiếu vẫn chưa biết ngự kiếm, cho nên nó bước cái chân ngắn nhỏ, tốn mất một giờ leo lên đỉnh Hạo Miểu. Từ khi có ký ức đến giờ, trừ tốn công muốn chọc cho cha cười ra, đã rất lâu nó chưa từng làm chuyện gì có nghị lực như vậy rồi.
Nó đi ở rừng cây trên núi, cuối cùng người nhỏ sức yếu, bám vào cây nghỉ ngơi rất lâu, giậm chân tức giận nói:
"Ở chỗ nào không ở, lại cứ ở cái nơi cao như vậy!"
Một con khỉ đột nhiên chui ra, nhe răng với cô bé, từng bước ép tới gần.
Tiếu Tiếu không nhịn được lui về phía sau, làm bộ dũng cảm lớn tiếng nói:
"Mày đừng có mà qua đây!"
"Vốn dĩ còn tưởng muội to gan lắm, hoá ra là ta đoán sai rồi."
Con khi kia nhìn thấy một thiếu nữ xuất hiện sau lưng Tiếu Tiếu, chạy đi như một làn khói.
Tiểu Tiểu xoay người, nhìn thấy mặt Phong Quang mang theo ý cười, "Nữ nhân không có lương tâm này, nếu như muội không phải là vì mang thuốc cho tỷ, muội sẽ không thèm đến cái chỗ quỷ quái này đâu!"
"Sao lại biến thành ta không có lương tâm rồi?"
Phong Quang bị nó chọc cười, nhưng thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nó cau lại sắp khóc, cô lại ngồi xuống xoa đầu nó:
"Được rồi, được rồi, là ta không đúng, tiểu nha đầu khóc sẽ không đẹp đâu."
"Các thúc thúc quỷ nói muội đẹp, muội không thể khóc!"
Nó hít mũi, cứng rắn không cho nước trong mắt ngưng tụ mà chảy xuống.
Ừm, đúng là tiểu nha đầu kiên cường mà.
Câu này của Phong Quang không có chút thông cảm nào, cô véo mũi nói:
"Các thúc thúc quỷ của muội là ai?"
"Thúc thúc quỷ chính là thúc thúc quỷ."
Đúng như ban ngày nó trả lời cha chính là cha.
Nha đầu này nhìn qua thì là một đứa bé nghênh ngang kiêu ngạo, thực chất bên trong lại ngây thơ đáng yêu. Phong Quang thấy cái váy trắng nhỏ trên người nó vì leo núi mà dính đầy bụi đất, không khỏi làm người ta dấy lên cảm giác thương yêu. Phong Quang lấy khăn tay ra, dịu dàng lau bụi đất dính trên mặt Tiếu Tiếu.
Tiếu Tiếu ngơ ngác nhìn cô.
Phong Quang lại sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, cười nói:
"Ta nhớ giờ này, các đệ tử mới đến đều phải ngủ ở trong phòng rồi."
Tiểu Tiểu hoàn hồn lại từ trong suy nghĩ:
"Còn không phải là vì đưa cái này cho tỷ à!"
Phong Quang thấy nó lấy chai thuốc ra, giơ tay nhận lấy:
"Muội lấy ở đâu ra thế?"
"Lúc rời nhà muội đã mang theo, các thúc thúc quỷ nhét cho muội rất nhiều thứ, này, đều ở trong cái chuông nhỏ của muội hết."
Tiếu Tiếu lắc lắc cái chuông đeo bên hông.
Phong Quang chỉ tay lên trán Tiếu Tiếu:
"Nói cho người khác biết vật cất bảo bối của mình, đây là điều đại ky. Người tu tiên bảo bối nhiều không đếm xuể, muội nói cho người khác biết, "A? Vậy làm thế nào bây giờ... nếu không... nếu không tỷ hãy quên câu muội vừa nói đi được không?"
"Được rồi, thấy bộ dạng muội đáng thương như vậy, ta sẽ quên câu muội vừa nói đi."
"Hì hì, vậy thì tốt."
Tiểu nha đầu này... làm sao có thể ngây thơ đáng yêu như vậy chứ?
Phong Quang bắt đầu phát tác tấm lòng bà dì, thật muốn xách về nhà nuôi mà.
Trong lòng gào thét đứa bé này làm sao có thể đáng yêu như vậy, nhưng ngoài mặt cô vẫn bình tĩnh:
"Muội dùng nhiều thời gian leo lên đây như vậy, chính là vì đưa thuốc cho ta à?"
"Tỷ bị thương vì bản tiểu thư, bản tiểu thư đương nhiên có trách nhiệm chữa khỏi cho tỷ rồi."
Tiểu cô nương nói giống như là ta đã ban ơn cho ngươi rồi, ngươi mau cảm kích rơi nước mắt đi.
"Muội leo từng bước lên đỉnh Hạo Miểu chính là vì muốn chữa khỏi vết thương cho ta, ta rất cảm động."
"Muội ... muội mới không phải là vì chữa khỏi cho tỷ đâu, chỉ là bởi vì muội không muốn nợ ân tình mà thôi!"