Quyển 9 - Chương 14: Công lược lão xử nam 700 năm trước
Quyển 9 - Chương 14: Công lược lão xử nam 700 năm trướcQuyển 9 - Chương 14: Công lược lão xử nam 700 năm trước
"Một ngày làm thầy cả đời làm cha. Ở trong lòng đệ tử, sư tôn mãi mãi là sư tôn của đệ tử."
"Con thực sự là một đứa bé ngoan..."
Lão nhân dường như mừng vui thanh thản:
"Đáng tiếc là con cũng là một đứa bé không biết biến báo."
Phương Việt không hiểu là ý gì:
"Sư tôn?"
Tiếng kiếm sắc xuyên qua lồng ngực, sau đó là tiếng máu tươi tí tách rơi xuống.
Phong Quang không nhìn thấy là tình cảnh gì trợn to mắt, che lấy miệng như mất đi tiếng nói.
"Sư, sư tôn..."
Giọng Phương Việt tràn đầy sự không thể tin nổi, giọng nói yếu ớt giống như chỉ một khắc nữa thôi hắn sẽ hoá thành tro bụi.
Lão nhân thương xót nói:
"Con là đệ tử ta yêu thương nhất, đáng tiếc, con cũng là đệ tử ta kiêng dè nhất."
Nói là kiêng dè, thực ra nói là đố ky cũng không quá.
Đố ky cái gì?
Thiên tư của hắn mạnh hơn mình, thực lực của hắn mạnh hơn mình, danh tiếng của hắn càng lớn hơn mình.
Vì vậy lão nhân có tâm ma rồi.
"Chỉ cần con theo vi sư trở về Huyền Môn, ta sẽ nhốt con ở Tư Quá Nhai, con cũng có thể giữ lại được một mạng đáng tiếc..."
Đây đã là lần thứ ba ông ta nói đáng tiếc rồi.
"Phương Việt... Phương Việt!"
Nghe thấy giọng nữ trong trẻo, Nhất Mộc đạo nhân nhìn nam nhân nằm thoi thóp trên mặt đất.
Ông ta biết phải một đòn diệt hết là thế nào:
"Ở đây còn có ai nữa à?" được.
Ngón tay Phương Việt động đậy, hắn vô lực nhìn Hàn Uyên Kiếm bên cạnh, gọi:
"Phong Quang."
"Phương Việt, huynh không được chết!"
"Là giọng nói truyền ra từ trong kiếm. Ô? Là kiếm linh à..."
Từ xưa đến nay, thần khí đều có linh, có thể hoá thành kiếm linh cũng không kỳ lạ. Nhất Mộc đạo nhân đi qua, nhặt Hàn Uyên Kiếm lên thì thấy thân kiếm phát ra ánh sáng mạnh mẽ, chói loà hai mắt. Ông ta giơ tay lên che mắt, đợi ánh sáng mạnh đó tản đi rồi, liền thấy một thiếu nữ xinh đẹp xuất hiện.
Ông ta không kịp nghỉ ngờ đã thấy thiếu nữ đó lôi một thanh Hàn Uyên Kiếm khác ra, đâm thẳng về phía ông ta:
"Lão thất phu, đi chết đi."
Nhất Mộc đạo nhân lui về phía sau tránh được một đòn của cô, lại dùng kiếm trong tay quét qua, khen ngợi nói:
"Căn cơ của tiểu nữ oa không tệ."
"Mẹ kiếp tiểu nữ oa cái em gái người ấy! Ngươi dám làm huynh ấy bị thương, ta sẽ giết ngươi!"
Phong Quang đánh một chưởng không thành, lại nhấc kiếm lên tiếp tục tấn công qua.
Nhất Mộc đạo nhân dẫu sao cũng là chưởng môn của Huyền Môn, đương nhiên thực lực cũng không yếu. Nhưng kiếm pháp của tiểu nữ oa này không tuân theo quy tắc nào cả, sau mỗi một chiêu cô còn nhanh chóng ném ra một pháp thuật uy lực cực lớn, ông ta đã cao tuổi rồi, cũng dần dần cảm thấy đuối sức.
Cho nên chỉ thấy lúc bọn họ đánh nhau, lôi quang, tia lửa lóe lên, tình cảnh vô cùng khốc liệt, thật không hổ là trận đánh của thần tiên.
Đúng lúc Nhất Mộc đạo nhân suy nghĩ phải đánh bại tiểu nữ oa này thế nào, thì tiểu nữ oa đó đã quay đầu nhìn người bị thương nặng trên mặt đất, lại hung hăng bổ một đạo kiếm khí vào ông ta.
Nhân lúc Nhất Mộc không thể không lui lại phía sau tránh né, cô quay người bay đến bên cạnh nam nhân đó, nhanh chóng ném ra một tấm bùa, hai người đều biến mất.
Nhất Mộc đạo nhân nhìn lá bùa chưa cháy hết trên mặt đất, biết ngay đây là chủ thiên lý thần hành mà đệ tử cao cấp của Huyền Môn mới biết. rốt cuộc là gì.
Nhưng cho dù là gì, ông ta cũng không thể để cho cô sống sót.
Trời về đêm, trong một trấn nhỏ vùng sông nước, theo ánh sáng rực rỡ, hai bóng người xuất hiện trên đường.
Địa điểm hạ xuống của bùa thiên lý thần hành là ngẫu nhiên, nhưng thật sự là thứ tuyệt phẩm dùng để chạy trốn. Thứ này cũng là nhờ bài học lần trước ở tháp trấn yêu nên Phong Quang đã mất hơn nửa ngày để vẽ ra.
*x*wx*xx*x+x*x*x**
Lần này, kịch bản lặp lại y như lần trước, Phong Quang cũng sử dụng hết thuật pháp chữa trị lên người Phương Việt, rồi khó khăn cõng nam nhân bị thương này trên lưng:
"Lần nào gặp nhau cũng là lúc huynh sắp chết, còn đều bị người ta đánh lén mà bị thương, huynh có cần ngốc như vậy không hả?"
"Phong Quang..."
Phương Việt yếu ớt vô lực phát ra giọng nói nhỏ xíu:
"Xin lỗi..."
"Im miệng, bị thương nặng thì ngoan ngoãn yên tĩnh cho ta! Huynh phải kiên trì, biết chưa hả? Đưa huynh đến đây đã rất phiền phức rồi, ta không muốn đào hố chôn huynh nữa đâu."
Hắn vẫn còn tâm tình mà cười khẽ:
"Được... ta không chết..."
Phong Quang cảm thấy khó chịu, cô ngẩng đầu nhìn bốn phía, cuối cùng phát hiện ra một cửa hiệu viết chữ Y Quán. Cô bất chấp tất cả, trực tiếp nhấc chân đá cửa ra.
Đại phu tưởng là cường đạo đến còn không kịp mặc y phục, cầm dao thái rau, mặc áo lót chạy ra ngoài:
"Là kẻ nào dám đến cướp cửa hiệu của Tôn gia gia đây hả!?"
"Đại phu, ông chữa cho nam nhân này giúp ta, ta sẽ gọi ông là Tôn gia gia.
Đại phu kia nhìn thấy trước mắt là một tiểu mỹ nhân, tiểu mỹ nhân còn cõng một nam nhân bị thương nặng. Ông ta ngẩn ra nhưng rất nhanh đã nói:
"Mau mau mau, đặt hắn lên giường."
Dưới sự giúp đỡ của đại phu, Phong Quang cẩn thận đặt Phương Việt lên chiếc giường trong phòng. Phương Việt đã hoàn toàn lâm vào trạng thái Cô lo lắng:
"Ông như thế rốt cuộc là có ý gì hả? Có thể cứu được không?"
"Này, Tôn gia gia của ngươi là ai cơ chứ? Ta đây là người được mệnh danh là thần y y thuật cao minh, ta có thể không chữa khỏi được à? Chỉ có điều... phí thuốc men..."
Ông ta cười gian, nếu không phải nhìn thấy hai người này đều mặc đồ không tệ, ông ta sẽ nhiệt tình như vậy ư?
Bình thường Phong Quang sẽ không xuống núi cho nên cũng không mang theo tiền, cô suy nghĩ một chút rồi rút cây trâm bạch ngọc trên đầu ra, mái tóc dùng trâm bạch ngọc cố định cũng xoã xuống vai:
"Đây là trâm bạch ngọc thanh khiết, là vật của Tiên Môn, cũng là bảo bối phòng ngự cực tốt, ta dùng cái này làm phí thuốc men được chứ?"
Đây là quà Thương Bạch Tử tặng cho cô lúc cô sinh nhật mười lăm tuổi. Đồ Thương Bạch Tử tặng, đương nhiên sẽ không kém rồi.
Đại phu này cũng là người biết nhìn đồ, ông ta nhận lấy cây trâm cười Vui Vẻ:
"Ta đi bốc thuốc, bảo đảm ngày mai hắn có thể tỉnh lại, không đến mười ngày là có thể xuống giường, không đến nửa tháng là hoạt bát nhảy nhót được!"
Đại phu vệ sinh vết thương cho Phương Việt trước rồi băng bó lại cẩn thận, không đến nửa tiếng thuốc cũng đã được sắc xong.
Ông ta nhét bát thuốc vào tay Phong Quang đứng bên cạnh:
"Cô đút thuốc cho hắn đi, ta đi ngủ đây."
Lúc đại phu rời đi, còn rất chu đáo đóng cửa lại.
Chỉ để lại Phong Quang bưng bát thuốc ngồi ở cạnh giường, mặt ủ mày chau nhìn Phương Việt hôn mê bất tỉnh. Hắn bất tỉnh nhân sự như vậy, phải đút thuốc cho hắn thế nào đây?
Đợi đã... bất tỉnh nhân sự? Vậy không phải là nói, cho dù cô làm gì thì hắn cũng đều không biết à... He he he...
Cô che miệng không để cho tiếng cười gian xảo lộ ra ngoài, lại làm bộ làm tịch nói:
"Phương Việt à, ta là vì muốn cứu huynh thôi, lúc huynh tỉnh lại đừng có trách ta khinh bạc huynh đấy nhé."
Mí mắt Phương Việt động đậy.
Phong Quang khó chịu ngửi bát thuốc đó, bịt mũi uống một ngụm lớn. dàng cậy hàm răng hắn ra, đẩy hết thuốc vào trong. Bởi vì sợ hắn sặc mà cô còn đặc biệt đút từng chút một.
Cứ như vậy cho đến lần cuối cùng, sau khi đút cho Phương Việt uống hết thuốc, lúc cô định rời khỏi môi hắn, một bàn tay bỗng giữ lấy gáy cô, môi cô vì thế cũng dán chặt vào đôi môi mỏng không có huyết sắc kia của hắn. Sau đó, lưỡi hắn tiến quân thần tốc, không ngừng cướp đoạt sự thơm ngọt của thiếu nữ. [Cuối cùng thì ai là gà ai là thóc!!!]