Quyển 9 - Chương 33: Công lược lão xử nam 700 năm trước
Quyển 9 - Chương 33: Công lược lão xử nam 700 năm trướcQuyển 9 - Chương 33: Công lược lão xử nam 700 năm trước
"Tỷ... tại sao tỷ lại khóc?"
Tiếu Tiếu nhìn thấy nước mắt của Phong Quang, nó vô cùng luống cuống.
"Còn không phải là bị con làm tức giận à!"
Thương Bạch Tử đặt bát cơm xuống, thở hổn hển đi qua đây, cũng không biết tiểu nha đầu này học chạy ở đâu, mặt không đỏ, không thở gấp như vậy, chỉ có mình hắn ta vô cùng mệt mỏi.
Tiểu Tiếu mím môi không nói gì, xụ mặt ra thành cái bánh bao.
"Không liên quan đến muội... là lỗi của ta."
Phong Quang sờ mặt Tiếu Tiếu. Cô sớm nên nghĩ ra, trên người đứa bé này có sợi xích hỏa, còn tên là Tiếu Tiếu nữa. Chỉ là cô tưởng gia cảnh của Tiếu Tiếu không bình thường, cho nên có sợi xích hỏa cũng không kỳ lạ, chứ không mảy may nghĩ đến chuyện cô sẽ trở lại bảy trăm năm trước.
Thương Bạch Tử cảm thấy sư muội nhà mình có chút khác thường, cho nên hắn ta đi tới bên cạnh Huyền Thanh Tử đang ngủ gà ngủ gật, nhỏ giọng hỏi:
"Sư phụ, sư muội làm sao thế?"
"Không thể nói, không thể nói."
Huyền Thanh Tử thần bí nói ra mấy chữ này, lại mơ màng ngủ rồi.
Thương Bạch Tử lại càng thấy kỳ lạ.
Phong Quang nhẹ giọng hỏi:
"Tiếu Tiếu, năm nay muội bao nhiêu tuổi rồi?"
"Ừm... hình như..."
Tiểu Tiểu chớp mắt suy nghĩ một lúc lâu:
"Hình như là bảy trăm tuổi..."
Thương Bạch Tử thét chói tai:
"Cái gì!?2"
Tiếu Tiếu nhìn hắn:
"Con bảy trăm tuổi rất kỳ lạ à?"
Trái tim Phong Quang nhảy loạn: "Bảy trăm tuổi không phải nên cao như muội à?"
Phong Quang đoán có lẽ là bên cạnh nó không có đứa bé nào khác, cho nên mới không hiểu, cô giải thích:
"Nếu như bảy trăm tuổi, ở nhân gian, với người tu tiên bình thường mà nói, vậy sẽ giống như sư phụ của ta."
HA2"
Tiếu Tiếu nhìn về phía Huyền Thanh Tử, sau đó giống như bị kinh sợ nói:
"Muội không muốn biến thành xấu như vậy đâu! Các thúc thúc quỷ và dì quỷ đều nói rồi, muội lớn rất nhanh, so với một trăm năm trước, muội còn cao lên một chút nữa!"
"Tiểu Tiếu nói các thúc thúc quỷ và dì quỷ, có phải đều sống ở một... nơi không giống nhân gian đúng không?"
"Vâng, vâng!"
Tiếu Tiếu gật đầu lia lịa. Lần đầu đến nhân gian, nó còn bị cảnh tượng nơi này doạ cho một phen nữa.
Lúc này Phong Quang đã hiểu rồi, là Quỷ giới thay đổi tốc độ lớn lên của Tiếu Tiếu, cho dù là trên cơ thể hay tâm lý, nó vẫn chỉ là một đứa bé bảy tuổi.
"Tiếu Tiếu..."
Cô tiếp tục hỏi:
"Dây buộc tóc và dây đỏ treo chuông của muội là của cha muội đưa cho muội à?"
Tiếu Tiếu gật đầu:
"Đúng thế, có một hôm muội suýt nữa bị một con quỷ rất hung dữ ăn thịt, là cha muội cứu muội. Cha nói muội luôn gây phiền phức cho cha, cho nên cho muội cái này. Cha nói trên dây đỏ có thuật pháp của mẹ, có thể bảo vệ muội không bị tổn thương."
Dây đỏ... đây không phải là sợi xích hỏa sao!?
Thương Bạch Tử kinh ngạc làm rơi quạt xuống đất. Hắn ta còn nhớ mấy tháng trước lúc hắn đi tìm Phong Quang, thấy Phong Quang đang làm thuật pháp lên sợi xích hỏa, chẳng lẽ nói...
Đã không có chuyện gì cần khẳng định nữa rồi.
Phong Quang thấp thỏm nói:
"Tiếu Tiếu... nếu như ta nói... ta chính là... ta chính là người mẹ mà Tiếu Tiếu ngây ra.
Thương Bạch Tử cũng ngây ra.
Bộ dạng ngơ ngẩn của hai người lại rất ăn ý.
Phong Quang sợ nó không tin, lại nói:
"Ta còn nhớ... lúc ta sinh con ở đỉnh Hạo Miểu, trên lưng con có hai cái cánh nhỏ màu đen, ta còn từng hỏi cha con, có phải chàng cũng có cánh không..."
Tiếu Tiếu mờ mịt trả lời:
"Sau này cha nói với Tiếu Tiếu... đây là cánh đen mà dòng dõi quân vương của Ma đạo mới có... Tiếu Tiếu có thể giấu nó di..."
*x+*xx*x*x*x**
"Tiếu Tiếu, con quả nhiên là con của ta..."
Phong Quang mừng đến rơi nước mắt, cô ôm tiểu cô nương vào lòng:
"Lúc ta rời đi, con vẫn còn nhỏ như vậy... ta đã không nỡ như vậy..."
"Tỷ... tỷ thật sự là mẹ của muội sao?"
Tiếu Tiếu bỗng nhiên nghẹn ngào:
"Vậy tại sao lâu như vậy mẹ cũng không đến thăm con? Cha không yêu con, có phải mẹ cũng không thích con không?"
"Không phải... mẹ có nguyên nhân buộc lòng phải làm vậy. Tiếu Tiếu, con tin mẹ, từ trước đến nay mẹ chưa từng muốn bỏ lại con và cha con. Sau này mẹ sẽ từ từ giải thích nguyên nhân với con, bây giờ con có thể nói cho mẹ biết tình hình của cha con không?"
Tiếu Tiếu nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, nhưng không nhìn thấy sự lừa dối và bịa đặt từ trong mắt cô. Trước đây cô sẽ dùng ánh mắt yêu thích nhìn nó, bây giờ, sự yêu thích của cô không giảm, còn tăng thêm sự dịu dàng của mẫu thân đối với con gái nữa.
Có lẽ là trời sinh huyết thống thu hút nhau, Tiếu Tiếu lựa chọn tin cô.
"Cha..."
Tiếu Tiếu nằm bò lên vai Phong Quang, buồn rầu nói:
"Gần đây cha càng ngày càng không quan tâm đến Tiếu Tiếu nữa, cứ ở mãi trong phòng không ra ngoài, cũng không cho ai đi vào. Con tưởng là cha không muốn nhìn thấy con, cho nên... cho nên con mới muốn ra ngoài tìm mẹ, đưa mẹ quay về, như vậy cha sẽ vui vẻ hơn, sẽ không buồn rầu ở trong phòng không ra ngoài nữa."
LờÈi nói naâÂv thơ của đứa bé làm cho trái †im Phona Ouando †an chảv thành nước:
"Vậy bây giờ Tiếu Tiếu tìm thấy mẹ rồi, có thể dẫn mẹ đi gặp cha con không?"
"Mẹ đồng ý quay về cùng con sao?"
Tiếu Tiếu lại ngẩng đầu lên, nhìn vô cùng vui vẻ. Nó vốn cho rằng nếu mẹ đã rời đi lâu như vậy, vậy chắc chắn là không muốn quay về với nó nữa.
Phong Quang hôn lên má nó:
"Tiếu Tiếu ở đâu đương nhiên mẹ cũng sẽ ở đó. Chúng ta cùng đi gặp cha con, gọi cha con ra khỏi phòng, chơi với Tiếu Tiếu, có được không?"
"Được!"
Tiếu Tiếu cười ngọt ngào, lập tức lắc cái chuông treo bên hông, đồ ăn vặt thường ngày gom góp lại ở trong lục lạc rơi hết ra, cuối cùng nó nhặt một cái biển gỗ màu nâu trong đống đồ ăn vặt ra:
"Mẹ, cái này chính là lệnh bài về nhà của con, thúc thúc quỷ gác cửa nói chỉ cần con lấy lệnh bài này ra thì thúc ấy sẽ mở cửa tới đón con."
Phong Quang không chắc chắn:
"Mở cửa... đón con."
"Đúng thế, con và thúc thúc quỷ đã giao ước với nhau rồi."
Tiếu Tiếu không hiểu tại sao mẹ lại kỳ lạ như vậy, nó đặt tấm lệnh bài gỗ ở trước mặt lắc lắc:
"Thúc thúc quỷ, Tiếu Tiếu tìm được mẹ rồi, các thúc mau mở cửa đón cháu về đi."
Lời nói ngây thơ của đứa bé vừa dứt, trong không khí đột nhiên truyền tới tiếng động lạ. Lấy nơi Phong Quang và Tiểu Tiểu đứng làm trung tâm, dưới chân bọn họ xuất hiện một tầng sương dày đặc, cửa lớn màu đỏ thẫm trong phòng đen từ từ mở ra, giữa gió cát, một đôi tay khô đét nắm lấy chân Tiếu Tiếu, kéo hai người vào.
Chỉ chớp mắt, cửa đóng lại, tất cả lại khôi phục lại như cũ.
Ai có thể tưởng tượng được Quỷ Môn có tiếng là bảy trăm năm mới có thể mở một lần, lại vì một câu nói của tiểu cô nương mà phá lệ mở ra!?
Thương Bạch Tử ngậm cái cằm sắp rơi xuống lại, nhìn Huyền Thanh Tử đang ngủ gà ngủ gật bên cạnh:
"Sư phụ... sư muội của con và đồ tôn của người rơi xuống Quỷ giới rồi, người không thể thể hiện chút quan tâm thích hợp à?"
"Ừm..." Huyền Thanh Tử mở mắt ra, điềm tĩnh ngâm nga một tiếng.
Đúng lúc Thương Bạch Tử cảm thấy sư phụ vẫn đáng dựa vào, liền nghe thấy sư phụ hắn nói:
"Đến giờ ngủ trưa rồi."