Quyển 9 - Chương 39: Ngoại Truyện 4 (Phương Việt)
Quyển 9 - Chương 39: Ngoại Truyện 4 (Phương Việt)Quyển 9 - Chương 39: Ngoại Truyện 4 (Phương Việt)
"Sư phụ, người cùng con đi gặp cha mẹ đã, một mình con đi... con sợ bọn họ sẽ mắng con vì tội lén chuồn đi. Còn nữa, còn nữa... cha con lợi hại lắm, chỉ cần con nói với cha con chuyện kẻ đó muốn giết con, cha con nhất định sẽ giết kẻ đó!"
Nó làm nũng:
"Sư phụuuuu, có được không?"
"Được."
Đây là câu trả lời hoàn toàn mất đi năng lực chủ động của Thương Bạch Tử. Đỉnh Hạo Miểu rất nhiều ngày không có ai ở, hôm nay cuối cùng cũng có hơi người rồi.
Trên cái ghế mây trước phòng trúc, thiếu nữ lười biếng ngồi trên đùi nam nhân, được hắn ôm vào lòng.
Cô giơ tay vòng qua cổ hắn, cọ vào ngực hắn:
"Thế nào, đỉnh Hạo Miểu này so với chỗ trước kia chàng ở có gì khác nhau không?"
Vừa rồi, hắn và cô đã đi một vòng quanh đỉnh Hạo Miểu.
"Nơi này được Phong Quang bài trí rất đẹp."
Phương Việt cười khẽ, sau đó hôn lên khoé mắt cô. Sắc mặt hắn đã không còn nhợt nhạt như trước nữa, mặc dù nhìn vẫn vô cùng yếu ớt nhưng cũng đã khá hơn ngày đầu tiên Phong Quang đến Quỷ giới nhìn thấy hắn rồi.
Phong Quang ngọt ngào trong lòng, mặt cô dán vào ngực hắn, nhưng không nghe thấy tiếng nhịp tim hắn. Đúng thế, bây giờ hắn là quỷ tu, đương nhiên sẽ không có thứ như nhịp tim rồi.
Đôi mắt cô lộ ra vẻ bỉ thương:
"Phương Việt, vì tốt cho chàng, cũng vì tốt cho Tiếu Tiếu, thỉnh thoảng chúng ta sẽ đến nhân gian đi dạo nhé, đi đến nơi trước đây chúng ta từng ở, trấn Hoa Lê ấy, còn cả cái phòng gỗ nhỏ nữa... bây giờ còn có Tiếu Tiếu, nhất định rất thú vị."
"Phong Quang muốn đi đâu, ta sẽ đi cùng nàng."
Phương Việt tựa cằm lên đỉnh đầu cô, nhắm mắt lại, thở dài mãn nguyện.
Một người ở thời khắc quý giá mất đi mà có lại được, sẽ không nhịn đưỡc mà euv tính hơn thiệt hắn clng thế. Sợ cô sẽ lại rời đi lần nữa, sợ cô sẽ vì bàn tay đẫm máu của hắn mà không yêu hắn, cũng sợ... cô yêu Tiếu Tiếu nhiều hơn mình.
Cuối cùng Thương Bạch Tử cũng hiểu vì sao Tiếu Tiếu lại lén chạy đi rồi. Cho dù là hắn ta nhìn thấy phụ mẫu mình dính lấy nhau quên mất mình như vậy, hắn ta cũng không muốn ở lại đây đâu!
Không đúng, hắn ta chính là vì cái lý do này nên mới bỏ đi.
Thương Bạch Tử ném ánh mắt đồng bệnh tương liên về phía Tiếu Tiếu, ra vẻ thông cảm.
"Khụ khụ."
Thương Bạch Tử họ mấy tiếng, thành công thu hút sự chú ý của đôi nhân tình ngọt ngào kia:
"Sư muội, cuối cùng muội cũng chịu về rồi."
"Là huynh à."
Phong Quang vừa rồi vẫn ngồi thẳng, lại mềm ra tựa vào lòng Phương Việt.
Làm bại hoại thuần phong mỹ tục quá rồi!
Thương Bạch Tử nhìn về phía Phương Việt. Nam nhân này... đẹp trai thì đẹp trai, chỉ là nhìn quá yếu quá mong manh rồi, Thương Bạch Tử cố nặn ra nụ cười:
"Đây chính là muội phu sao?"
Phương Việt mỉm cười gật đầu, coi như chào hỏi.
Sau đó là im lặng.
Nhưng khác với người làm phụ thân mà lơ là hoàn toàn con gái, người làm mẫu thân như Phong Quang tốt xấu gì cũng có chút lương tâm:
"Tiếu Tiếu sao lại đi cùng huynh? Còn tay của hai người..."
Như bị điện giật, Thương Bạch Tử vội vàng rút cái tay bị Tiếu Tiếu cầm lấy ra:
"Khụ, cái đó, là Tiếu Tiếu bị Tấn Diệp truy sát nên mới gặp huynh"
"Truy sát!"
Phong Quang lao ra khỏi lòng Phương Việt như một làn khói.
Cô đi đến trước mặt Tiếu Tiếu, cầm lấy tay nó xoay nó một vòng xem từ trái sang phải:
"Con có bị thương không?"
"Con chạy nhanh lắm, còn lâu mới bị thương." Phong Quang thở phào nhẹ nhõm. Phương Việt cũng đi qua đây, kéo tay nó, đứng cạnh nó, hỏi nó như hỏi chuyện công:
"Tại sao hắn lại truy sát con?"
"Bởi vì hắn nói con là người thừa kế của Ma quân."
Tiếu Tiếu thấy vẻ mặt phụ thân dịu dàng, nhưng lại sợ hãi rụt đầu lại:
"Cha, con nghe lời cha không cho ai nhìn thấy cánh đen cả, đây không phải là lỗi của Tiếu Tiếu."
"Vậy e là hắn có huyết thống giống con, mới có thể cảm ứng được."
Phong Quang ngẩng đầu lên:
"Phương Việt, hắn không phải là họ hàng gì của chàng đấy chứ?"
"Có lẽ... hắn là một đứa con khác của nữ nhân kia."
Phong Quang ngây ra, nam chủ Dạ Cẩm này lại là huynh đệ cùng mẹ khác cha với hắn!?
Không, bây giờ không phải là lúc để quan tâm cái này, cô lo lắng nói:
"Bây giờ hắn biết thân phận của Tiếu Tiếu rồi, sau này sợ là Tiếu Tiếu đến nhân gian sẽ bị nguy hiểm."
"Không cần lo lắng."
Phương Việt cười nói với Phong Quang, lại giơ tay xoa đầu Tiếu Tiếu:
"Tiếu Tiếu, con có muốn làm Ma quân không?"
Tiếu Tiếu không cần nghĩ ngợi gì lắc đầu ngay:
"Không muốn."
Phương Việt cười khẽ:
"Vậy thì dễ xử lý rồi."
Ngày hôm sau, truyền ra một tin tức làm cho chính đạo hưng phấn, Ma đạo bị huỷ diệt hoàn toàn rồi, không còn tồn tại nữa.
Lúc bị nam nhân đè lên giường, Phong Quang chống lấy ngực hắn không cho hắn đè xuống:
"Chuyện này là do chàng làm à?"
Hắn không phủ nhận:
"Ta chỉ là không muốn làm cho Phong Quang lo lắng thôi."
"Vậy... chàng cũng giết Dạ Cẩm rồi à?"
"Lúc chuẩn bị giết hắn thì một nữ nhân giống y như Mộc Ninh xuất hiện." "Cho nên chàng đã mềm lòng tha cho bọn họ rồi?"
"Cho nên ta tiễn cả hai người đó đến Quỷ giới, để cho bọn họ vĩnh viễn không xa nhau nữa."
Phong Quang: "..."
Nói thì dễ nghe, thật ra chính là hắn giết bọn họ rồi chứ gì!
Nhưng đây không phải là thế giới khoa học, nam nữ chủ có thể ở bên nhau dưới Quỷ giới, cũng là một kết thúc HE rồi đúng không?
Cô không có lòng tin.
"Phong Quang, không còn sớm nữa rồi."
"Đợi đất"
Phong Quang lại đẩy hắn ra:
"Tiếu Tiếu bị chàng đưa đi đâu rồi?"
Cả ngày nay cô không nhìn thấy Tiếu Tiếu đâu cả.
"Ta thấy sư huynh của Phong Quang rất thích Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu lại thích dán lấy hắn, nên dứt khoát giúp người, để Tiếu Tiếu tiếp tục nhận sự dạy dỗ của hắn."
".. Phương Việt, lời này của chàng là có ý gì hả?"
Đương nhiên là ánh mắt Thương Bạch Tử nhìn Tiếu Tiếu giống như hắn nhìn Phong Quang rồi. Mặc dù nam nhân này là nửa người nửa yêu nhưng tình cảm của Hồ tộc từ trước đến giờ dài lâu nhất.
Hắn luôn tìm thời cơ và người thích hợp tiễn Tiếu Tiếu đi, lại không làm cho Phong Quang có ý kiến, Phương Việt đã nghĩ rất lâu, nếu Thương Bạch Tử đã là sư huynh của cô, vậy thì chính là sự lựa chọn tốt nhất.
Phương Việt làm bộ làm tịch kiên nhẫn tuyên bố mọi rắc rối đã được giải quyết ngay trên giường. Rồi thành thành thục thục kéo y phục của Phong Quang ra, tay cũng quen cửa quen nẻo phủ lên nơi mềm mại trước ngực cô, hắn thì thầm bên tai cô:
"Phong Quang, bây giờ là thời gian của chúng ta, nàng chỉ cần nhớ ta là được rồi."
Hắn hôn cô một cách nóng bỏng, cơ thể Phong Quang lại lần nữa nhữn ra.