Quyển 10 - Chương 15: Công lược anh trai muốn hủy diệt thế giới
Quyển 10 - Chương 15: Công lược anh trai muốn hủy diệt thế giớiQuyển 10 - Chương 15: Công lược anh trai muốn hủy diệt thế giới
Quý Miên lại hôn lên gò má đỏ bừng của cô:
"Em có cảm thấy sợ không?"
Phong Quang lắc đầu:
"Chỉ là tim em đập rất nhanh.
"Chuyện này chứng tỏ Phong Quang thích anh."
Hắn ân cần dụ dỗ:
"Chẳng lẽ Phong Quang đã quên rồi sao? Lúc nhỏ, em đã từng nói muốn kết hôn với anh, chuyện chúng ta làm bây giờ, đợi đến sau khi chúng ta kết hôn, thứ phải làm... sẽ trở nên nhiều hơn."
"Đó là... giao hợp?"
Mặc dù cô không thích học nhưng những gì giáo viên giảng trong giờ sinh học, cô vẫn nghe vào một hai câu.
Quý Miên nghe thấy lời nói to gan của cô, không nhịn được phát ra tiếng cười vui vẻ:
"Đúng, chúng ta sẽ giao hợp."
"Nhưng mà... em vẫn không muốn sinh con sớm như vậy."
Cô mới vừa tròn mười lăm tuổi, cho nên vừa nghĩ tới vấn đề sau khi giao hợp sẽ sinh con, cô thấy rất phiền não.
Giọng Quý Miên nghe vô cùng vui vẻ:
"Vậy thì nghe Phong Quang, chúng ta sẽ không sinh con sớm."
"Nhưng bây giờ mắt em không nhìn thấy, liệu anh có chê em phiền phức, lại đột nhiên không thích em nữa không?"
"Không đâu..."
Quý Miên hôn lên khóe mắt cô, thấp giọng nói:
"Phong Quang, chúng ta giao hẹn với nhau đi."
"Giao hẹn gì?"
"Sau này cho dù xảy ra chuyện gì, em đều phải bảo vệ tốt cho mình trước."
"Nếu như Tiểu Du gặp nguy hiểm. .
"Nếu như Tiểu Du gặp nguy hiểm, anh sẽ xử lý. Nhưng, em phải lập tích, hiểu chưa?"
Phong Quang cau mày:
"Em không hiểu, bởi vì Tiểu Du là em gái em, cho nên em phải bảo vệ em ấy thật tốt. Đó không phải là giao hẹn của em và anh à?"
"Không hiểu cũng không sao."
Ngón tay Quý Miên nắm lấy cằm cô nâng lên, hắn lại hôn lên môi của cô một nụ hôn, ánh mắt sâu thẳm:
"Em chỉ cần hiểu, giao hẹn ngày trước của chúng ta hủy bỏ rồi, giao hẹn bây giờ của chúng ta là em phải không màng tất cả bảo vệ mình thật tốt."
"Em..."
Giọng Quý Miên lạnh đi:
"Giao hẹn này, cho dù Phong Quang không thể làm được cũng phải làm được, nếu không... anh chỉ có thể đưa Phong Quang đi khỏi ngôi nhà lớn này, nhốt lại thật kỹ."
Cơ thể Phong Quang run lên:
"Anh... em nghe lời."
"Bé ngoan."
Hắn hài lòng vén sợi tóc trên trán cô lên, chậm rãi nói:
"Anh biết Phong Quang là một cô bé ngoan, sẽ tuân thủ giao hẹn, cho nên nhất định Phong Quang có thể làm được giao hẹn này của chúng ta, đúng không?"
"Đúng..."
Cô cảm thấy sợ hãi theo bản năng.
Nhưng sợ hãi thì sao chứ? Hắn chỉ cần bảo đảm chắc chắn một chuyện, đó chính là cô có thể bình an, vui vẻ sống ở bên cạnh mình là được rồi.
Đêm khuya, sau khi trông cho Phong Quang ngủ, Quý Miên bị quản gia gọi đến phòng làm việc của Hạ Triều. Hắn đắp chăn cho Phong Quang xong, rồi mới rời đi.
Đây là lần đầu tiên Hạ Triều muốn gặp hẳn trong phòng làm việc nhưng trên gương mặt hắn không có bất kỳ sự thấp thỏm nào.
Đứng ở trước bàn làm việc của Hạ Triều, Quý Miên rất lễ phép gọi một tiếng: "Ba."
"Đấn rầi à" Hạ Triều ngồi trên ghế làm việc. Dù ông nở nụ cười ôn hoà như lúc đối mặt với khách hàng nhưng cũng sinh ra một loại khí thế không giận tự uy.
Đối mặt với uy thế của Hạ Triều, Quý Miên không chút sợ hãi:
"Ba gọi con đến là có chuyện gì ạ?"
Hạ Triều hoà nhã nói:
"Nói chuyện chính trước, ba muốn hỏi con một vấn đề. Đối với Phong Quang, con đối xử thế nào?"
Đối xử thế nào? Đương nhiên là đối xử với cô như vợ rồi.
Quý Miên khế nheo khóe mắt lại, nghiêm trang trả lời:
"Phong Quang là một cô gái đáng được bảo vệ."
*x+*xx*x*x***
Hạ Triều "ổ" lên một tiếng bất ngờ:
"Thành thật mà nói, ba tưởng là con sẽ nói Phong Quang là một cô bé ngốc. Dẫu sao đứa con gái này của ba, được ba và A Tử bảo vệ rất tốt, người từng gặp nó gần như đều nói là nó không giống con gái của doanh nhân như ba. Nó không tàn nhẫn như ba, cũng không có bản lĩnh tính toán người khác."
"Phong Quang không ngốc, chẳng qua là em ấy... sống trong thế giới của mình. Thế giới của em ấy không giống với thế giới của chúng ta. Nơi đó không có âm mưu tính toán, cũng không có đấu đá nhau."
Đáy mắt Quý Miên, có thêm sự ấm áp chân thật.
Đây là chuyện hắn đã hiểu từ rất lâu trước đây.
Mắt Hạ Triều sắc bén như diều hâu:
"Vậy con nói xem, nếu như có người muốn bước vào cái thế giới này của Phong Quang, người làm ba như ta có nên ngăn cản không?"
"Nên."
Đây là câu trả lời thứ hai khiến cho Hạ Triều bất ngờ, cho nên ông lại hỏi tiếp:
"Tại sao?"
"Bởi vì nếu không ngăn cản, thế giới của Phong Quang có thể sẽ bị nhuộm thành màu đen."
"Nhưng có vài người, rõ ràng tự hiểu, vẫn còn muốn mưu toan cướp đoạt."
"Bởi vì tự mình biết mình không thắng được mong muốn chiếm giữ ẩn Hạ Triều nheo mắt lại, cuối cùng tức giận:
"Quý Miên, con đang công khai tuyên chiến với ta à?"
"Con không dám, con chỉ là đang nói ra tình hình thực tế với ba mà thôi."
Vẻ mặt Quý Miên vẫn bình thản như cũ, so ra, Hạ Triều để lộ ưu tư giống như đã thua một phần rồi, nhưng chuyện này cũng không trách Hạ Triều được. Cho dù là ai nghe thấy có một người đàn ông không biết trời cao đất dày có ý đồ với con gái mình, vẫn sẽ tức giận một phen như vậy. Ông cũng không nhịn được mà nổi giận.
Vẻ mặt Hạ Triều lạnh đi rất nhiều:
"Người ba phái đi đã báo về, bọn họ tìm được Lý Bách ở trong một căn phòng. Song, Lý Bách đã là một người chết rồi."
Quý Miên ung dung thản nhiên:
"Vậy ạ?"
Còn là một Lý Bách bị chọc hai mắt, thịt cả người giống như bị thứ gì cắn nát. Cho dù Hạ Triều là người gặp qua không ít tình cảnh đẫm máu, nhưng cũng thật sự bị dọa, sau đó chính là buồn nôn.
Bất giác, người đầu tiên Hạ Triều nghĩ tới có thể làm như vậy chỉ có Quý Miên.
Hạ Triều nói:
"Ba nghe nói hai năm trước, con đã có phòng thí nghiệm của mình, đồ con nghiên cứu cũng sẽ bán cho một số nhân vật có chút máu mặt, cho nên, ba đại khái cũng có lý do tin tưởng, trên tay con cũng có một mạng lưới giao thiệp."
Quý Miên khiêm tốn:
"Vẫn không bằng được ba."
"Ở cái tuổi này của con, có sự phát triển như bây giờ, Quý Miên, con thật sự rất có tài đấy."
"Cám ơn ba khen ngợi."
Hạ Triều cười lạnh một tiếng đối với lời phụ hoạ của hắn:
"Năm đó ở cô nhi viện, ba không hề thích thứ lộ ra trong ánh mắt con. Lúc đó ba cảm thấy, con không giống một đứa bé, ngược lại giống như một chính khách lòng dạ sâu độc hơn."
"Nhưng ba vẫn đưa con về Hạ gia."
Hạ Triều cười: "Hết cách rồi, Phong Quang nhìn một cái đã nhắm trúng con. Con cũng biết, ba trước nay sẽ không cự tuyệt yêu cầu của nó."
Quý Miên cong môi:
"Phong Quang là một đứa bé ngoan."
"Phong Quang thật sự là một đứa bé ngoan, nếu không ban đầu con ghét nó như vậy, sao bây giờ lại thích nó như thế được chứ?"
Quý Miên ngước mắt lên.
"Cảm thấy bất ngờ à? Ha... không cần bất ngờ, trên dưới Hạ gia, không có thứ gì có thể thoát khỏi ánh mắt ba."
Hạ Triều cười lạnh:
"Bao gồm đêm hôm đó, tại sao Phong Quang lại đột nhiên ra ngoài, mấy đứa thật sự cho là ba không biết là bởi vì Quý Du sao? Ba không động đến Quý Du, không phải là bởi vì con, cũng không phải là bởi vì những năm gần đây có cái gọi là tình thân gì cả, mà là bởi vì, Phong Quang không muốn để ba làm tổn thương nó. Quý Miên, con nói xem, Phong Quang bảo vệ Quý Du như vậy là bởi vì cái gì?"