Mau Xuyên Công Lược Nữ Xứng Có Độc (Dịch Full)

Chương 243 - Quyển 10 - Chương 18: Công Lược Anh Trai Muốn Hủy Diệt Thế Giới

Quyển 10 - Chương 18: Công lược anh trai muốn hủy diệt thế giới Quyển 10 - Chương 18: Công lược anh trai muốn hủy diệt thế giớiQuyển 10 - Chương 18: Công lược anh trai muốn hủy diệt thế giới

"Anh, anh đừng cười nữa!"

Phong Quang cắn môi:

"Chúng ta mau xử lý những thứ này đi. Em không muốn lâu như vậy mới được nhìn thấy anh, anh đã bị cảnh sát bắt đi mất đâu!"

"Không cần căng thẳng, sẽ có người xử lý ổn thỏa."

Quý Miên lại lấy một cái khăn tay sạch sẽ khác ra, dịu dàng lau máu tươi dính trên tay cô. Màu máu đỏ dính ở trên đôi tay trắng nõn của cô biến thành màu sắc rất chướng mắt.

Hắn không thích, khóe miệng hắn cong lên thành một nụ cười mỉm mê người, an nhàn thoải mái hỏi:

"Tại sao Phong Quang lại tan học sớm thế?"

"Em... em cảm thấy đi học quá nhàm chán, cho nên liền..."

Liền trốn học chạy ra ngoài. Học sinh lười biếng là cô đây hiếm thấy có chút ngượng ngùng, nhưng rất nhanh, cô lại nghĩ đến chuyện chính:

"Anh, bây giờ em rất lo, lát nữa chính là giờ tan học rồi, ngộ nhỡ có người đi đến đây thì làm thế nào? Anh đừng nói chuyện điềm tĩnh với em như vậy nữa, mau xử lý những thử này đi được không?"

"Em sợ anh bị bắt đi như vậy sao?"

Cô liều mạng gật đầu.

"Phong Quang, em không sợ à?"

Quý Miên giảm thấp giọng xuống, dùng giọng nói hơi khàn nói:

"Anh đã giết người."

"Vậy cũng nhất định là cậu ta phạm sai lầm, anh sẽ không vô duyên vô cớ giết người."

Quý Miên ngẩn ra, khóe mắt hơi cong để lộ ra nhiều tình cảm dịu dàng hơn:

"Phong Quang không cảm thấy, sự tín nhiệm của em đối với anh quá nhiều sao?"

"Không đâu."

Cô cố chấp nói:

"Cho dù anh làm chuyện gì, đều sẽ có lý do. Mặc dù... mặc dù em bị giam vào tù, vậy em sẽ cảm thấy càng đáng sợ hơn. Anh... nhà tù là một nơi rất đáng sợ. Em nghe nói ở trong tù, người đàn ông đẹp trai như anh sẽ bị... gì, gì đó. Tóm lại em không muốn anh vào tù."

"Gì đó" mà Phong Quang nói khiến cho Quý Miên im lặng một lát. Cho dù xấu xa hơn nữa, hắn cũng sẽ không làm cái đó với người khác.

Hắn gập ngón trỏ lại, khẽ nhéo chóp mũi cô:

"Em đang nghĩ linh tinh cái gì thế, anh chỉ gì đó với Phong Quang thôi. Đây là chuyện anh bảo đảm với Phong Quang"

Sắc mặt cô ửng đỏ:

"Vậy... những năm qua, anh chưa từng gì... gì đó với... người phụ nữ khác sao?"

"Nếu như thứ Phong Quang nói là hành động, anh chưa từng làm gì với những người phụ nữ khác."

Biết cô muốn hỏi cái gì, hắn lại bổ sung một câu:

"Đàn ông cũng không có. So với việc tìm người không phải là Phong Quang, anh vẫn quen dùng tay phải của mình hơn.

Anh nằm ở trên giường, nhìn ảnh Phong Quang, đọc tên Phong Quang, cũng là một loại hưởng thụ không tệ."

Khuôn mặt phiếm hồng của cô bắt đầu nóng lên, thiếu mỗi đỉnh đầu bốc khói nữa thôi!

Một nam một nữ nói chuyện yêu đương ở bên cạnh một thi thể thế này, phải nói rằng, đây thật sự là một hình ảnh... rất khó có thể dùng lời để diễn tả được.

Vì vậy, hai người đàn ông nhận được mệnh lệnh đến đây đứng ở đầu hẻm, nhất thời rất do dự. Bọn họ rốt cuộc là nên đi vào hay không đây? Nếu không đi vào thì sẽ trái với mệnh lệnh đại ca báo họ qua đây dọn dẹp hiện trường nếu đi vào sẽ quấy rầy đến đại ca và người tình nhỏ của hắn... hậu quả bọn họ phải tiếp nhận, có lẽ còn nghiêm trọng hơn so với lúc nhiệm vụ thất bại.

May mà, người tình nhỏ mặc đồng phục cấp ba kia của đại ca nhìn thấy bọn họ.

Phong Quang lập tức rời khỏi ngực Quý Miên, liều mạng kéo hắn ra phía sau mình, dùng cơ thể nhỏ bé của mình muốn che cho hắn:

"Người này là do tôi giết, không liên quan đến anh ấy!"

"Phong Quang..."

"!€Crtn/†lHỊ" Phong Quang nghiêng đầu nhỏ giọng nói với Quý Miên:

"Anh đừng nói gì, em là con gái của ba, cho dù em vào tù rồi, ba cũng sẽ đưa em ra ngoài rất nhanh"

*x+*xx*x*x***

Trái tỉm Quý Miên lập tức mềm ra, hắn kéo cái tay nhỏ bé của cô, càng nhìn càng cảm thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô vô cùng đáng yêu, cho nên lại không nhịn được sờ một cái:

"Bọn họ là người của anh."

"Cái gì?"

Phong Quang ngơ ngác chớp mắt, sau đó kinh ngạc:

"Là người của anh... Vậy bọn họ và anh..."

Quý Miên than thở, bất đắc dĩ đổi một cách giải thích khác:

"Bọn họ là đàn em của anh."

"Đàn em?"

Quả nhiên, hai người đàn ông kia khom người cúi đầu:

"Chào chị dâu."

"Chào hai người."

Phong Quang thầm nghĩ, hoá ra anh đi ra ngoài nhiều năm như vậy, là đi làm đại ca xã hội đen.

Nói thật, hai người đàn ông này rất cao lớn, vốn dĩ đã có chút thô kệch lại cộng thêm bọn họ mặc một thân quần áo màu đen, nói không phải xã hội đen ai mà tin chứ?

Nhưng Phong Quang không biết bọn họ lại nghĩ là... Chậc chậc chậc, cô gái mặc đồng phục cấp ba này chính là người tình nhỏ đại ca nhớ nhung nhiều năm, nhưng rõ ràng cô còn chưa trưởng thành. Đại ca của bọn họ quả nhiên là... lập dị khác người, không giống ai cả!

Đương nhiên, còn có bốn chữ thích hợp hơn, không bằng cầm thú.

Quý Miên mỉm cười:

"Quên mục đích tôi gọi hai người đến à?"

"Đại ca, bọn em sẽ làm ngay!"

Hai người đàn ông đồng thanh nói, không dám nhìn Phong Quang thêm nữa, vội vàng mang công cụ ra, không phải là vì giấu thi thể, mà là bắt đầu tạo nên một loại hiện trường khác cho cái người tên là Phù Thanh này.

"Giao nơi này cho bọn họ xử lý là được rồi, chúng ta đi thôi." Quý Miên nhìn thấy ánh mắt không yên tâm của Phong Quang, lại xoa đỉnh đầu cô một cái:

"Tin tưởng anh, sẽ không sao đâu."

"Vâng "

Hắn dắt tay cô, đi ra khỏi con ngõ mờ tối này.

Lúc hoàng hôn, người trên đường phố cũng dần dần nhiều lên. Cho dù là học sinh tan học hay là nhân viên tan ca, mục đích cũng chỉ có một, chính là trở về ngôi nhà ấm áp trước khi mặt trời lặn.

Nhưng nhà của Quý Miên lại ở đâu chứ?

Phong Quang biết, hắn không coi Hạ gia là nhà của mình, bởi vì hắn luôn có một phần cảm giác bài xích khi ăn nhờ ở đậu. Đây là chuyện Phong Quang sáu tuổi đã có thể cảm nhận được. Bây giờ, sự bài xích của hắn đối với Hạ gia vẫn còn, chỉ là, hắn đã bắt đầu đưa cô vào trong phạm vi lãnh thổ của mình.

Thứ như lãnh thổ này... hình như hơi giống chó sói.

"Tại sao lại nhìn anh như vậy?"

Quý Miên không thể lơ là ánh mắt mãnh liệt kia của cô, cho nên hắn lên tiếng hỏi. Phong Quang ôm lấy cánh tay hắn:

"Lâu lắm rồi không nhìn thấy anh, cảm thấy anh càng đẹp trai hơn rồi."

"Phong Quang cũng xinh hơn rồi... còn trưởng thành nữa."

Cô nghe mà cảm thấy cao hứng, nhưng lại nhìn thấy tầm mắt hắn rơi lên trước ngực mình, không khỏi ôm ngực kêu ầm ï lên:

"Anh thật xấu xa"

Quý Miên chính trực nói:

"Anh là đang khen Phong Quang dậy thì tốt, đây hình như không phải là một chuyện xấu. Phong Quang nên biết là anh học y, anh hiểu rõ cấu tạo cơ thể con người nhất, cho nên lúc nhìn thấy em liền theo thói quen quan sát một chút trước. Đây là bệnh nghề nghiệp."

"Vậy anh nhìn thấy những người phụ nữ khác cũng sẽ quan sát một chút như vậy à?"

Hai năm không gặp, cô nhóc này đã trở nên sắc bén hơn rất nhiều. Quý Miên dừng bước chân lại, hắn cúi đầu ghé sát bên tai cô, một tay cũng đặt ở bên cổ cô chậm rãi cọ. Người đi đường chỉ tưởng đây là người đàn ông đang sửa sang lại cổ áo cho cô gái yêu sớm nhà nào thôi, nhưng trên thực tế, chỉ có Phong Quang mới biết, hắn đang trêu cô. "Đàn ông quan sát một người phụ nữ là bởi vì hắn có ý tứ với cô ấy, mà anh sẽ chỉ kích động với Phong Quang thôi."

Phong Quang giơ tay lên che mặt, người học y đều nói chuyện xấu xa rất nghiêm túc như vậy sao?
Bình Luận (0)
Comment