Mau Xuyên Công Lược Nữ Xứng Có Độc (Dịch Full)

Chương 26 - Quyển 3 - Chương 5: Công Lược Thế Tử Mù

Quyển 3 - Chương 5: Công lược thế tử mù Quyển 3 - Chương 5: Công lược thế tử mùQuyển 3 - Chương 5: Công lược thế tử mù

Biết tiểu thư mình không hứng thú, Vân Nhi đi xin giúp nàng.

Phong Quang hơi ngại ngùng sờ gò má mình, cô đứng trước đại điện chờ Vân Nhi quay lại. Rất nhiều người đi xin bùa bình an, Vân Nhi phải đứng xếp hàng.

Phong Quang đứng chờ cảm thấy buồn chán, cô chậm rãi đi đến dưới một cái cây. Cây Bồ Đề cao to, cành lá sum suê, trên cây treo rất nhiều dây đỏ cùng thẻ gỗ ghi tên người, có người đang ném thẻ gỗ lên cây. Một giọng nói rất êm tại vang lên bên cạnh Phong Quang:

"Nghe nói viết tên mình và người yêu lên thẻ gỗ, treo lên cây, Phật Tổ sẽ phù hộ họ bên nhau mãi mãi."

Phong Quang quay đầu sang nhìn, có chút bất ngờ:

"Thế Tử."

"Hạ tiểu thư, đã lâu không gặp."

Tề Mộ vẫn mang phong thái trác tuyệt.

"Thế Tử, sao ngài biết là ta?"

Cô vừa mới đứng đây, không hề lên tiếng, có lẽ là Tề Mộ chỉ đứng đây thuận miệng nói một câu mà thôi.

"Hạ tiểu thư có thể phân biệt người khác qua mùi hương, sao biết tại hạ lại không thể"

Tề Mộ nở nụ cười nhạt:

"Từ khi thưởng thức mùi hương hoa đào trong đêm mưa, tại hạ ngày đêm thương nhớ."

"Thế Tử!"

Phong Quang đỏ mặt, nhưng không dám la lên, chỉ đành để thấp giọng, tức giận nhìn hắn.

Tề Mộ không khó để nghe ra được sự mắc cỡ trong giọng nói thánh thót như chim hoàng oanh của cô.

Hắn thích thú mở quạt trong tay, quạt nhẹ, toát lên vẻ tiêu soái:

"Hạ tiểu thư cớ sao lại giận? Tại hạ chỉ là nhớ nhung hoa đào sắp tàn mà thôi."

Phong Quang mím môi, nghiêng đầu không nhìn hắn. Một tấm thẻ gỗ hiện ra trước mặt Phong Quang, cô nhìn lên, thì ra là Tề Mộ cầm một sợi dây đỏ buộc vào một tấm thẻ gỗ đang lắc qua lắc lại trước mặt. "Tuy tiểu thư hiểu lầm ta, nhưng đúng là ta đã làm tiểu thư không vui, là ta không đúng, dùng cái này nhận lỗi, được không?"

Nơi bán thẻ gỗ này có rất đông người đang đứng xếp hàng, muốn mua được cũng không dễ dàng gì, điều này đủ để thể hiện lòng thành của hắn rồi chứ.

Nhưng Phong Quang không hề cảm kích,"Cái này đưa ta thì có ích gì?"

"Đương nhiên là để cầu nhân duyên."

"Hôm nay đúng là kỳ lạ."

Phong Quang thở dài:

"Đầu tiên là gặp một vị phu nhân xinh đẹp trang nhã, nói ta nên cầu duyên. Sau đó gặp Thế Tử, cũng bảo ta cầu nhân duyên tốt, chẳng lẽ thân là nữ tử đến Linh Cảm Tự, đều nên cầu duyên mới bình thường sao."

"Cũng không phải."

"Hả?"

Hắn mỉm cười dịu dàng như gió mùa xuân:

"Không phải vẫn còn có nữ tử đến cầu con sao?"

Phong Quang"..." nhất thời không còn lời nào để nói.

"Hạ tiểu thư, tay ta mỏi lắm rồi, nếu nàng không cần thì ta vứt đi đây."

Tề Mộ làm bộ muốn ném đi, Phong Quang giật lấy sợi dây đỏ trong tay hắn.

Hắn cười đắc ý.

"Nếu như... ... huynh đã cầm lấy rồi, ném đi thì phí lắm."

Cô đỏ mặt, quên luôn cả xưng hô tôn kính với hắn, cố che giấu sự thẹn thùng nói:

"Thật ra ta không tin chuyện này, chỉ là mọi người đều như vậy, nên làm theo thôi."

"Vừa khéo, ta cũng không tin chuyện cầu duyên."

Hạ Phong bất ngờ:

"Vậy huynh còn..."

"Chỉ là khi đi ngang qua, nghe được rất nhiều cô nương đang háo hức kêu người ta viết tên ý trung nhân của mình lên thẻ gỗ, ta liền nghĩ đến cô."

Nữ tử sinh ra trong gia đình bình thường đều không biết chữ, khó trách hắn có thể nghe thấy.

Phong Ouanda thấy khó hiểu hỏi: "Sao lại nghĩ đến ta?"

Tề Mộ ngây người trong chốc lát rồi cười một cách thoải mái:

"Hạ tiểu thư không phải mới hủy hôn ước sao? Ta đoán tiểu thư nên cầu một mối nhân duyên tốt."

"Nếu nhân duyên dễ cầu như vậy, thì trên đời này, nữ tử đều có phu quân yêu thương, còn nam tử đều có giai nhân bầu bạn sớm tối."

Cô nói xong, đôi mắt đẹp bất chợt cong lên như trăng lưỡi liềm:

"Cây Bồ Đề ở đây có linh không ta không biết, nhưng có thể khiến con người ta có một kỳ vọng tốt đẹp cũng là chuyện tốt. Thế Tử, huynh ở đây đợi ta tý nhé."

Tề Mộ khẽ đáp:

"Ừ"

Phong Quang đi đến trước sạp giải quẻ, mượn một cây bút, nàng quay đầu lại nhìn Tế Mộ đang đứng dưới cây Bồ Đề. Dáng người hắn tuấn tú, phiêu dật trong gió, đôi mắt trong veo đó không phải không có tiêu cự, khiến người ta tin rằng hắn có thể nhìn thấy phong cảnh mà người khác không thấy, tin rằng hắn không có khuyết điểm và là một nam tử hoàn mỹ không thể chê vào đâu được.

Cảm nhận được ánh mắt của Phong Quang, Tể Mộ "nhìn" về phía nàng.

Nhìn trộm bị phát hiện, Phong Quang bối rối quay người đi, ổn định lại nhịp tim, cầm bút viết tên lên thẻ gỗ không chút do dự.

"Thế Tử."

Cô quay về bên cạnh hắn:

"Ta viết xong rồi, làm phiền Thể Tử giúp ta ném lên được không?"

"Ta rất sẵn lòng."

Tề Mộ nhận lấy thẻ gỗ, lại nghe thấy Phong Quang nói:

"Phải ném lên chỗ cao nhất."

Hắn mỉm cười:

"Được."

Tề Mộ nhắm mắt lại, im lặng nghe tiếng gió và tiếng lá cây rì rào, rồi lại mở mắt ra. Hắn giơ cao tay, thẻ bài gỗ cứ thế bay lên nơi cao nhất cành cây Bồ Đề, xung quanh vang lên không ít tiếng ngưỡng mộ của các thiếu nữ.

Phong Ouand không có thính lifc tết như Tầề Mô nên không nahe được họ đang ngưỡng mộ cô có tình lang tốt.

"Đến lúc mưa to gió lớn, dù thẻ gỗ không rớt xuống, cũng bị nước mưa ăn mòn."

Phong Quang ngẩng đầu nhìn cây xanh với tán lá sum suê treo đầy những tấm thẻ gỗ. Nhìn từ xa, nhưng sợi dây đỏ trên đó như những bông hoa đang nở rộ.

Tề Mộ nhếch môi mỉm cười:

"Thật ra, cứ ba ngày sẽ có nhà sư đến dọn sạch đồ vật treo trên cây."

"Sao?"

"Nếu không thì Hạ tiểu thư cho rằng vì sao người đến Linh Cảm Tự cầu duyên đông như vậy, nhưng cây lại còn dư nhiều chỗ vậy chứ?"

"Nói cũng đúng..."

Phong Quang có chút thất vọng.

Tề Mộ nói tiếp:

"Hạ tiểu thư cũng đã nói, có kỳ vọng tốt đẹp là được rồi."

"Đúng."

Cô nhanh chóng lấy lại tỉnh thần:

"Dù kết quả thế nào, lần treo thẻ này xem như một trò chơi cũng được."

"Tiểu thư, nô tỳ xin được bùa bình an rồi."

Vân Nhi cầm bùa bình an chạy đến.

"Vân Nhi, vất vả cho em rồi."

Phong Quang nhìn Tề Mộ, ngừng một giây nói:

"Thế Tử, ta phải đi về đây."

"Hạ tiểu thư đi đường cẩn thận."

"Lần sau khi gặp lại..."

Phong Quang ngập ngừng một lúc, sau đó mỉm cười:

"Thế Tử có thể nói ta biết tiếng gió ra sao được không?"

Bóng hình mảnh mai của Phong Quang phản chiếu nơi đáy mắt sâu thằm như hắc diệu thạch của Tề Mộ, dù cho hắn nhìn không thấy, nhưng nàng biết chắc chắn bản thân hắn đang chăm chú nhìn nàng.

Một lúc lâu sau, hắn phát ra tiếng cười nhẹ:

"Được, đến lúc đó ta sẽ nói cho tiểu thư biết." Phong Quang nhận được câu trả lời khẳng định của hắn, liền nói tiếng từ biệt, mãn nguyện dẫn Vân Nhi rời khỏi. Cô vừa đi khỏi, Tiêu Vương Phi đã đến.

"Mộ Nhi, cô nương đó đã đi khuất không thấy bóng rồi."

"Con biết."

Một lát sau, Tề Mộ mới đem "tầm nhìn" đặt lên người Tiêu Vương Phi:

"Mẫu thân, đồ đạc đã thu dọn xong hết chưa?"

"Quách ma ma đã dọn lên xe ngựa rồi. Mộ Nhi, đừng đánh trống lảng, cô nương đó là tiểu thư nhà nào vậy?"

"Mẫu thân hỏi chuyện này làm gì?"

"Cô nương đó chính là người mà lúc trước ta nói với con."

Tiêu Vương Phi nói với ngụ ý sâu xa:

"Mộ Nhi xem ra con rất thân với cô nương ấy. Vậy, con có biết cô nương ấy đã hứa hôn với nhà nào chưa?"

Mẫu thân cũng đã hỏi rõ như vậy, nếu Tề Mộ tiếp tục không hiểu thì đúng là uổng cho hắn mang tiếng là tính toán huynh đệ, bất chấp thủ đoạn:

"Thời gian trước cô nương ấy mới hủy hôn ước, mẫu thân nghe đáp án này có vừa ý không?"

"Nếu Mộ Nhi có thể nói cho ta nghe, cô nương ấy là tiểu thư nhà nào, thì ta sẽ càng vừa ý."

"Nếu mẫu thân biết, chỉ e sẽ không những không vừa ý nữa, mà còn không vui."

Tiêu Vương Phi ngạc nhiên "Hả?" một tiếng rồi hỏi:

"Sao con nói vậy?"

"Tiểu thư đó họ Hạ, là thiên kim Hạ phủ trong thành."

Tiêu Vương Phi bàng hoàng:

"Là Hạ gia đó sao?"

Tề Mộ thản nhiên nói:

"Chính là Hạ gia đệ nhất phủ thương Lạc Thành."

Mặt Tiêu Vương Phi biến sắc, nắm chặt tràng hạt trong tay. Bà biết Tề Đoan và nữ nhi của Hạ gia từ nhỏ đã có hôn ước, đây vì giao tình khi còn trẻ của Tiêu Vương và Hạ Triều. Hạ tiểu thư cũng từng đến Vương phủ vài lần, nhưng mỗi lần Tiêu Vương Phi đều không bận việc ra ngoài thì cũng lên núi lễ Phật, cộng thêm sau này sức khỏe nàng không tốt nên càng ít ra ngoài với nàng trước Phật đường, họ đều không nhận ra đối phương.

"Mẫu thân."

Tề Mộ lên tiếng gọi thần trí bà quay lại.

Tiêu Vương Phi lạnh lùng nói:

"Mẫu thân không cần biết con có tâm ý gì với cô nương ấy, nhưng từ hôm nay, ta không cho phép hai người qua lại."

"Con biết mẫu thân suy nghĩ cho con, nhưng..."
Bình Luận (0)
Comment