Quyển 11 - Chương 14: Công lược tội phạm vũ trụ cấp SSS
Quyển 11 - Chương 14: Công lược tội phạm vũ trụ cấp SSSQuyển 11 - Chương 14: Công lược tội phạm vũ trụ cấp SSS
"Cô Hạ?"
"Hả?"
Phong Quang hoàn hồn, thấy Hứa Vọng đang nhìn chằm chằm vào mình bằng đôi mắt đen láy thì biết hẳn đang chờ mình.
Cô đỏ mặt, cuống quýt mở sách ra, hắng giọng một chút rồi mới đọc lên:
"Những con chim mùa hè bay lạc đến cửa sổ tôi để hót lên rồi lại bay đi.
Còn những chiếc lá thu vàng không lời ca tiếng hát, chỉ run rẩy và thở dài rơi xuống."
"Phi điều tập" có tổng cộng ba trăm hai mươi lăm bài thơ ngắn không đề. Chủ đề ban ngày và đêm tối, dòng suối và đại dương, tự do và phản bội, tất cả đều được hòa làm một dưới ngòi bút của Tagore (Tagore Rabindranath - nhà thơ Ấn Độ), đồng thời thơ của ông còn có cả tình cảm, tình thân, tình bạn, bày tỏ hết mọi sự yêu thương với cuộc đời của tác giả.
Trong phòng sách, chỉ có âm thanh trong trẻo của thiếu nữ và tiếng ngòi bút cọ xát trên trang giấy.
Dáng vẻ nghiêm túc ghi chép của Hứa Vọng vừa an tĩnh lại tuyệt đẹp. Hắn vốn là một người đàn ông dịu dàng, ưu nhã, giờ phút này, dáng vẻ ngồi viết chữ càng làm người ta phải chú ý, chỉ cảm thấy người đẹp như ngọc, năm tháng yên bình.
Dần dần, Phong Quang cứ đọc, trong lòng tự nhiên bình thản rất nhiều, sau khi đọc tới bài thơ thứ tám thì cô không khỏi nhìn về phía Hứa Vọng:
"Gương mặt nàng nóng bỏng như mưa đêm, quấy giấc mộng của ta."
Hai tay cô chống cằm nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, không có phản ứng gì khác. Vì Hứa Vọng ngồi sát cửa sổ nên ánh sáng bên ngoài như làm nền cho hắn, khuôn mặt với đường cong hoàn mỹ kia dưới ánh sáng càng thêm ôn nhuận như ngọc, sau một lúc lâu, cô mới nghiêng đầu, tán thưởng một câu:
"Ngài trưởng ngục giam à, anh thật đẹp trai!"
Tay cầm bút của Hứa Vọng khựng lại, hằn ngước mắt nhìn lên:
"Những lời này cũng viết ở trong sách à?" "Không phải."
Phong Quang lắc đầu, tiện đà dùng giọng điệu nhẹ nhàng, chậm chạp nói:
"Lằng lặng mà nghe, trái tim em, nghe thế giới kia thì thầm, lời tỏ tình yêu đương với anh."
Hứa Vọng đặt bút xuống.
Phong Quang khó hiểu:
"Tại sao lại không viết nữa? Đoạn tôi vừa đọc là bài thơ thứ mười ba đây."
"Cô Hạ à?"
"Hửm?"
"Pheromone của cô đang dâng lên đấy."
Cô ngây người ra:
"Sao tôi chẳng cảm nhận được gì thế?"
Không đúng, cô mà có thể cảm nhận được mới là kỳ quái đấy.
Hứa Vọng cười như không cười:
"Cô có biết điều này có nghĩa là gì không?"
"Gì cơ..."
"Cô đang phát tình với tôi đấy."
Đùng! Đầu óc cô như có một tràng pháo hoa nổ tung, lắp ba lắp bắp:
"Sao... sao... sao có thể chứ? Còn lâu tôi mới phát tình với anh!"
"Pheromone không biết lừa người đâu."
"Tôi tôi tôi... tôi có đeo vòng tay mà Tiêu Tiêu đưa cho."
Cô vươn tay ra để hắn nhìn thấy chiếc vòng tay mà mình đang đeo:
"Anh không thể nào cảm nhận được Pheromone của tôi đâu!"
"Hình như có một việc mà cô Hạ không biết rõ thì phải."
"Cái gì cơ?"
"Vòng tay có thể ức chế Pheromone Omega nữ tính của bản thân cô Hạ, nhưng mà không thể nào đè nén được tin tức cô phát tình."
Hứa Vọng nhẹ nhàng nói:
"Alpha quả thực có thể cưỡng chế lại sự phát tình của Beta và Omega với mình, nhưng, khi Beta và Omega phát tình thì đối tượng mà bọn họ phát tình eñnd có thể tiến thui địđ%c thâng tin, Thế nên câ Ha à hiền †ai cô đang thật sự phát tình với tôi đấy."
Đừng có mở miệng ra là phát tình như thế chứ! Cô có thể không quen biết hai chữ phát tình này có được không hả?
Sắc mặt Phong Quang lúc trắng lúc đỏ, cuối cùng dứt khoát ôm đầu nằm bò ra bàn, nghẹn ngào:
"Tôi ghét thế giới này, hoàn toàn chẳng cho người ta chút quyền riêng tư nào."
Cô chỉ động tâm trong nháy mắt thế thôi mà cũng bị hắn nhận ra, vậy sao trong tương lai còn có thể vui sướng thưởng thức trai đẹp được đây!