Quyển 11 - Chương 21: Công lược tội phạm vũ trụ cấp SSS
Quyển 11 - Chương 21: Công lược tội phạm vũ trụ cấp SSSQuyển 11 - Chương 21: Công lược tội phạm vũ trụ cấp SSS
Tiếng nước chảy tí tách rung động trong bóng tối càng tăng thêm vẻ âm trầm, dưới cống thoát nước không hề có một chút ánh sáng nào, ngoại trừ mùi vị nhức mũi ra thì càng có nhiều khí lạnh hơn.
Phong Quang mơ màng tỉnh lại, muốn đưa tay xoa chỗ đau trên cổ. Rất nhanh, cô liền nhận ra tay mình đang bị trói lại, trói không chặt lắm nhưng nút thắt lại rất chặt để đảm bảo cô không thể nào thoát ra được.
Cecil ngồi ngay bên cạnh cô, gã giang hai tay ra, một người máy nhỏ có gắn cánh quạt bay trên không trung để chiếu sáng cho xung quanh.
Gã tỏ vẻ cực kỳ có phong độ khi cầm lấy tay Phong Quang, sau đó in lên mu bàn tay cô một nụ hôn:
"Xin tha thứ cho hành vi không lịch sự này của tôi, còn để người đẹp tỉnh lại trong hoàn cảnh này, đây là lỗi của tôi."
Nếu anh biết mình sai thì anh thả tôi ra đi chứ!
Phong Quang cắn răng nén giận, cô rụt tay về, hỏi thằng vào vấn đề:
"Anh định bắt tôi làm gì?"
"Tất nhiên là vì để rời khỏi đây rồi."
"Vậy anh bắt tôi thì có lợi ích gì chứ? Tôi có mang anh bay ra khỏi nơi này được đâu?"
"Cô là người bên cạnh Hứa Vọng."
Cecil cười quyến rũ:
"Hơn nữa còn là một Omega nữ tính"
Nói cô là phụ nữ là được rồi, sao còn phải gắn thêm cái chữ Omega vào làm quái gì chứ?
"Nói ra, tôi cũng thấy rất kinh ngạc."
Cecil gục đầu xuống, ghé mũi ngửi một chút mùi hương nơi cần cổ cô:
"Không ngờ Hứa Vọng vẫn chưa đánh dấu với mỹ nhân mê người như thế này đấy."
Cả người Phong Quang nổi đầy da gà, cô cố gắng rụt người về sau, cuối cùng mất thăng bằng nên lại ngã phịch xuống đất, nghe tiếng gáy mình đập xuống đất thôi cũng đã cảm thấy rất đau rồi.
Cecil nhìn cô đau đớn tới mức mặt mày nhăn nhỏ nhưng vẫn cắn răng không phát ra âm thanh dì thì cực kỳ đồng cảm nâng cô ngồi lên. sau đó lạnh nhạt nói một câu:
"Còn may là ngã ngửa về sau, chứ mà ngã sấp về phía trước thì chỉ sợ sẽ càng bằng phẳng."
Phong Quang nghĩ một hồi mới hiểu được ý của gã, cô nghiến răng nghiến lợi:
"Ngực tôi nhỏ thì làm sao chứ hả? Tôi có ăn gạo của nhà anh đâu!"
"Ý tôi là nếu ngã thì mũi sẽ bị gãy, cô tưởng tôi đang nói tới cái gì chứ?"
Cecil cười mê người, ánh mắt vô tội được gã diễn xuất vô cùng thuần thục.
Mặt Phong Quang hết đỏ lại xanh, hết xanh lại trắng, cuối cùng lại trở thành không cảm xúc, cô không thèm để ý tới gã nữa.
Người ta không thèm để ý tới mình thì Cecil lại càng có hứng thú, gã như một đứa trẻ tò mò hỏi:
"Tại sao Hứa Vọng không đánh dấu cô thế? Hắn không giống loại người sẽ bỏ qua một món điểm tâm ngon miệng đâu?"
Cô quay đầu đi, không thèm để ý tới gã.
Nhưng cho dù không nghe thấy cô trả lời thì Cecil vẫn cực kỳ có hứng thú:
"Chẳng lẽ hắn bất lực à? Chậc chậc, nhìn hắn lần nào cũng thích cầm roi quất tôi, tôi còn tưởng hẳn là loại thích SM chứ, thì ra là hắn bất lực, thế nên hắn mới ghen ghét với thân thể cường tráng của tôi."
Nghe gã này nói càng ngày càng kỳ quái, rốt cuộc Phong Quang không nhịn được phải hỏi một câu:
"Sao anh lại trốn ra được khỏi nhà giam thế?"
Chẳng lẽ gã thật sự dùng thìa đào đường hầm đấy à?
Khóe môi Cecil nhếch lên một nụ cười thâm sâu:
"Hôm nay là ngày 21 tháng 7.
"Thì sao chứ?"
"Sáng nay là thời gian vượt ngục của tôi, nhưng tôi thất bại, còn chiều là thời gian vượt ngục của Diệp Mạt."
Tuy rằng gã cũng sẽ không vượt ngục thành công được. Lời của Cecil có hơi kỳ quái nhưng gã lại chẳng cảm thấy thế, chỉ tiếp tục nhướng mày ngả ngón:
"yến dĩ aiờ tôi nên ở trona phòng diam Ủủa mình. cá điều. nhìn thấv mỹ nhân mê người cũng tới, tôi liền nhân lúc hỗn loạn mà chạy ra."
".. Ngục giam này dễ trốn thế à?"
Sao một ngày mà cô gặp tới tận hai người vượt ngục chạy trốn như thế? Còn có cả Tiêu Tiêu có thể tùy ý đi lại nữa!