Quyển 11 - Chương 30: Công lược tội phạm vũ trụ cấp SSS
Quyển 11 - Chương 30: Công lược tội phạm vũ trụ cấp SSSQuyển 11 - Chương 30: Công lược tội phạm vũ trụ cấp SSS
Một đêm trải qua quá mức cuồng dã, hai người quấn quýt đến tận khi trời hơi hửng sáng, cũng có thể nói là Phong Quang đơn phương bị Hứa Vọng lăn lộn. Tóm lại là, khi trời hửng sáng thì hắn mới đồng ý để cô đi ngủ, thực ra tới đoạn cuối, cô cũng đã mệt tới mức hôn mê rồi.
Hứa Vọng là người tiêu hao thể lực thì lại chẳng thấy mệt một chút nào. Hắn cứ thế nhìn cô, kể cả không đi ngủ. Cô nằm gối đầu lên khuỷu tay hắn, dáng vẻ lúc ngủ ngoan ngoãn vô cùng đáng yêu. Hẳn luôn biết cô là người rất yếu ớt, nhưng qua đêm nay, hắn bỗng nhiên lại cảm thấy cô còn yếu ớt hơn mình tưởng, yếu ớt tới mức làm hắn thấy hoảng sợ.
Trên đời này, hắn có thể đảm bảo rằng không ai có thể làm hắn bị thương, nhưng hắn lại không thể nắm chắc được việc có thể bảo vệ cô không bị tổn thương một chút nào. Đây là tâm lý rất thường thấy, sau khi có được rồi thì sẽ cử lo được lo mất mãi.
Hứa Vọng ôm cô gái trong lòng càng thêm chặt hơn, hắn ngửi mùi hương trên người cô, đột nhiên cảm thấy thỏa mãn không nói thành lời. Hắn đã đánh dấu thành công với cô, giờ trên người cô toàn là mùi hương của hắn, đây là loại mùi hương có chết cũng không xóa đi được.
Hắn nhắm mắt lại, lần đầu tiên có thể bình thản chìm vào giấc ngủ như thế, đương nhiên, hắn cũng không để cô rời khỏi cái ôm của mình.
Hai người ngủ một giấc tới tận buổi chiều mới dậy.
Khi Phong Quang mở mắt ra liền nhìn thấy ngay lồng ngực vững chãi, rắn chắc của người đàn ông, ngửi được mùi hương nam tính dễ chịu trên người hẳn, lại ngước mắt nhìn gương mặt sạch sẽ, đẹp trai của hắn khi ngủ. Cô càng rúc sâu vào lòng hắn, lúc này mới cảm nhận được cơn đau nhức khắp người, đặc biệt là ở eo, còn cả khu vực không thể nói giữa hai chân kia nữa.
Bởi vì tình hình chiến đấu tối qua thực sự quá mạnh bạo nên kiểu gì hôm nay cũng sẽ để lại một vài di chúng, nếu không sao người xưa có thể nói là đam mê tình dục quá sẽ làm hại tới cơ thể chứ?
Phong Quang đau khổ không muốn động đậy, đang định tiếp tục ngủ thêm một lúc nữa thì cảm thấy cánh tay đang đặt bên hông cô của hắn khẽ động.
Cô còn chưa mặc quần áo cho nên cảm nhận được rất rõ ràng, cô liền túm lấy cái tay không thành thật đó của hắn, há miệng cắn lên điểm đỏ nhỏ trên ngưc của kẻ đang giả vờ ngủ kia: "Hôm nay... không, là cả tháng tới, anh đừng hòng chạm vào em nữa!"
Rốt cuộc Hứa Vọng cũng phải mở mắt ra, vẻ mặt mới tỉnh ngủ của hắn chẳng khác nào một tên hồ ly lười nhác, quyến rũ không thể diễn tả thành lời:
"Tại sao thế? Chẳng phải Phong Quang cũng thấy rất thoải mái à2"
"Đó... thoải mái là một chuyện, nhưng giờ cơ thể em thấy không dễ chịu lại là chuyện khác."
Cô đỏ mặt, làm nũng nói:
"Giờ em thấy cả người đều nhức mỏi, tại sao anh lại chẳng bị gì như thế chứ? Không công bằng!"
Hắn tốt bụng đặt bàn tay vừa mới thu lại lên eo cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
Thấy cô thoải mái híp mắt lại như một chú mèo con, hắn giải thích trong tâm trạng cực tốt:
"Cường độ cơ thể của anh là cấp bậc cao nhất rồi."
"Cấp bậc cao nhất?"
Cô chẳng hiểu mấy cái định nghĩa của thế giới tương lai này lắm, ánh mắt Hứa Vọng tối sầm lại, một lần nữa giải thích:
"Đây là để có thể chiến đấu một cách tốt nhất."
Trực giác nói với Phong Quang rằng đây không phải là đề tài vui vẻ gì với hắn, vì thế vội vàng rướn người hôn lên cằm hắn, ngoan ngoãn nói:
"Chúng ta cứ sống ở đây thôi. Cho dù nơi này là ngục giam hoang vắng cũng chẳng sao cả, chỉ cần giam giữ tốt đám tù nhân ở đây, vậy thì anh cũng không cần phải đi chiến đấu gì hết. Hứa Vọng, em không muốn anh bị thương."
"Ừm, Phong Quang không muốn thấy anh bị thương thì anh sẽ không để mình bị thương."
Gương mặt hắn dịu dàng như một hồ nước giữa mùa xuân, có thể làm người ta chết chìm trong đó.
Cô nhìn hắn đầy si mê, trái tim đập thình thịch.
Hứa Vọng hôn lên khóe mắt cô:
"Sao không nói gì thế?"
"Em đang nghĩ... Tại sao người đàn ông tốt như anh lại vừa mắt với em chứ?"