Quyển 11 - Chương 35: Công lược tội phạm vũ trụ cấp SSS
Quyển 11 - Chương 35: Công lược tội phạm vũ trụ cấp SSSQuyển 11 - Chương 35: Công lược tội phạm vũ trụ cấp SSS
"Là giam cầm."
Nghiêm Úc che lại miệng vết thương trên ngực và đứng lên, mày càng nhíu chặt:
"Cô ấy bị Diệp Mạt hạ giam cầm bằng tỉnh thần, chỉ cần có người đưa ra lời đề nghị đưa cô ấy đi, cô ấy đều sẽ từ chối."
Nam Tiểu Tiểu nói:
"Cái này chẳng phải là thôi miên hay sao?"
Nhưng Phong Quang lại chẳng thấy mình bị làm sao cả, cô không chỉ cảm thấy mình bình thường mà còn cảm thấy bọn họ có vấn đề nữa:
"Hai người suy nghĩ nhiều rồi, tôi rất bình thường."
"Nghiêm Úc, làm sao bây giờ?"
Nam Tiểu Tiểu sốt ruột nhìn về phía người đàn ông bên người mình, cô ta không hiểu lắm những thứ của thế giới này.
Nghiêm Úc hơi nheo mắt lại, anh ta nhìn chăm chú vào mắt Phong Quang, rất nhanh, không khí quanh người Phong Quang hơi vặn vẹo trong chớp mắt, lập tức bắn ngược toàn bộ sức mạnh tỉnh thần của anh ta trở lại. Nghiêm Úc lảo đảo thân mình, Nam Tiểu Tiểu phải vội vàng đỡ lấy người.
"Nghiêm Úc!"
Nam Tiểu Tiểu gọi tên anh ta.
Nghiêm Úc lau máu tràn ra từ khóe miệng:
"Diệp Mạt... Không hổ danh là người năm đó phải mất mấy chục vạn quân lính của Liên minh để truy bắt, thuật giam cầm tinh thần của hắn... tôi không thể cởi bỏ được."
"Tôi phải về đây. Đi hay ở, hai người cử tự quyết định."
Phong Quang lạnh lùng nói rồi xoay người rời đi.
"Phong Quang!"
Nam Tiểu Tiểu giữ lấy tay cô, giọng điệu trong trẻo làm người ta phải đổi sắc mặt:
"Cậu quên rằng chúng ta là bạn tốt nhất của nhau rồi à? Giờ cậu không phải là cậu chân chính. Tớ tin... tớ tin cậu có thể giải trừ thôi miên, nhớ ra mình là người như thế nào. Phong Quang, tớ tin cậu!" khác nào một dòng suối mát lành ngọt ngào đột nhiên xuất hiện trên sa mạc, giúp cho những người lạc đường chợt nhìn thấy "con đường sáng."
Phong Quang khựng lại, thần sắc của cô hơi mờ mịt, sau đó nhớ tới những chuyện đã xảy ra trước đó, cô nhìn về phía cánh tay Nam Tiểu Tiểu đang giữ chặt lấy mình, chìm vào im lặng.
Cô không biết giam cầm tỉnh thần là gì, cô chỉ biết... Nam Tiểu Tiểu vừa phát huy hào quang của nữ chính, dùng tình cảm chân thành cảm hóa giam cầm tỉnh thần bị hạ trong đầu cô, chuyện mà ngay cả nam chính Nghiêm Úc còn không làm được, thế mà cô ta chỉ cần thu phục bằng một câu nói thôi sao?
Phong Quang đỡ trán, thở dài một tiếng. Quả nhiên, chẳng có thứ gì có thể đánh lại được vầng hào quang của nữ chính hết.
"Phong Quang, cậu khôi phục rồi!"
Nam Tiểu Tiểu thấy thần sắc lạnh băng của Phong Quang đã mất đi thì lập tức ôm chầm lấy cô một cách vui sướng:
"Thật tốt quá, cậu mau cùng chúng tớ rời khỏi nơi nguy hiểm này đi!"
Ngoài dự đoán, Phong Quang lại một lần nữa từ chối:
"Tớ không thể rời đi."
"Tại sao chứ? Ở đây quá nguy hiểm, cái gã tên Diệp Mạt kia lại đáng Sợ như thế, hắn sẽ làm cậu tổn thương mất!"
"Tớ chỉ biết là... người đàn ông mà tớ biết tên là Hứa Vọng, không phải là Diệp Mạt."
Thần sắc Phong Quang bình thản, trầm tĩnh:
"Có lẽ... anh ấy quả thực đúng là người đã làm ra những chuyện kinh khủng như hai người vừa nói, nhưng anh ấy đối với tớ..."
"Xong rồi! Nghiêm Úc, giam cầm tỉnh thần của Phong Quang vẫn chưa được cởi bỏ!"
Nam Tiểu Tiểu kéo cánh tay Nghiêm Úc, chỉ có thể hướng về phía anh ta xin giúp đỡ.
Nghiêm Úc im lặng rất lâu, anh ta không phải Nam Tiểu Tiểu, tất nhiên có thể cảm nhận được giam cầm trên người Phong Quang đã bị giải trừ. Mà lý do Phong Quang không muốn rời đi, ngoài việc cô đã yêu tên Diệp Mạt đó ra thì anh ta hoàn toàn không nghĩ được ra một lý do nào khác.
"Cô Hạ..."
Nghiêm Úc trầm giọng nói: phải hạng người lương thiện gì. Mười ba năm trước, hắn đã hủy diệt cả một hành tỉnh gần như không còn ai sống sót, cô có biết nguyên nhân vì sao không?"
Phong Quang hơi khựng lại, lắc đầu:
"Tôi không biết."
trong truyện cũng chỉ nói tới vì Diệp Mạt hủy diệt sinh mệnh và nền văn minh của cả một hành tỉnh nên mới bị bắt chứ không hề nói tại sao hắn muốn làm như vậy.