Quyển 11 - Chương 52: Công lược tội phạm vũ trụ cấp SSS
Quyển 11 - Chương 52: Công lược tội phạm vũ trụ cấp SSSQuyển 11 - Chương 52: Công lược tội phạm vũ trụ cấp SSS
Trần Vũ có ký ức của Diệp Hưởng, nói cách khác, khi Diệp Hưởng bị Trung Tộc xé xác và ăn thịt, gã cũng được thừa hưởng luôn cả ký ức đau đớn đó.
Nói thật, Trần Vũ không thích Diệp Hưởng, tuy nói gã chỉ là một bản sao nhưng gã có tư tưởng hoàn toàn khác Diệp Hưởng. trong mắt Trần Vũ, Diệp Hưởng là kiểu người điển hình của việc nuôi hổ để rồi bị hổ ăn thịt, nếu không nói ông ta ngu ngốc thì còn nói ai ngu ngốc nữa?
"Cô Hạ, cô vẫn không tin ư?"
Trần Vũ nhìn Phong Quang vẫn luôn trầm mặc không lên tiếng, hơi thở dài, dáng vẻ thở dài này như thể đang thương hại cô vậy:
"Gen của Hứa Vọng cũng rất mạnh mẽ, hắn không còn thuộc về phạm trù con người nữa. Cho dù hắn đã chết, nhưng chỉ cần chưa hóa thành tro, chỉ còn một tế bào tồn tại thì hắn cũng có thể sống lại. Thế nên... sau khi nhận được mệnh lệnh hủy diệt rồi, tôi liền khiến cho hắn chết trong vụ nổ mạnh. Cô Hạ à, tôi rất lấy làm tiếc, không thể để cô nhìn thấy thi thể hắn."
"Anh ấy sẽ không chết..."
Những lời này không phải phản bác Trần Vũ mà là cô đang tự nói với bản thân mình. Trước khi đi, Hứa Vọng đã nói với cô rồi, hắn sẽ quay về tìm cô, không cần phải chờ quá lâu, hắn nhất định sẽ quay về...
Cô tin hắn.
Trần Vũ mỉm cười, đáp:
"Được rồi, tôi đã nói nhiều với cô như thế rồi. Cô Hạ, sự kiên nhẫn của tôi cũng hết rồi, mời cô lập tức đi cùng tôi. Bạn cô là cô Nam vẫn còn đang chờ cô đấy."
Nam Tiểu Tiểu?
Bỗng nhiên nhắc tới cái tên này, trong lòng Phong Quang đột nhiên sinh ra cảm giác kỳ quái, sắc mặt cô lạnh như băng:
"Thực ra, anh không hề muốn cưới Nam Tiểu Tiểu, Nam Tiểu Tiểu chỉ thông đồng với anh diễn một vở kịch, cố ý ép Hứa Vọng tới tìm anh, đúng không?"
Bọn họ biết Nam Tiểu Tiểu và cô là bạn, cũng biết quan hệ giữa cô với Hứa Vọng, nếu cô yêu cầu thì nhất định Hứa Vọng sẽ không từ chối.
"Cô Hạ chỉ nói đúng một nửa thôi." "Ý anh là sao?"
"Muốn biết ý tôi là sao hay là cô Hạ tự mình đi hỏi cô Nam đi."
Trần Vũ tốt bụng đưa ra lời thương lượng:
"Cô Hạ tự mình đi hay là cần tôi cho người tới hỗ trợ nhỉ?"
"Không cần làm phiền anh, tôi tự đi được."
Phong Quang lạnh mặt, đi ra khỏi phòng với dáng vẻ không chịu yếu thế.
Phủ đệ của Trần Vũ cách đó cũng không xa, ngoại trừ phái người theo sát Phong Quang, hạn chế hoạt động của cô thì hắn ta cũng chẳng khó xử gì cô cả, thậm chí còn cho người hầu hạ cô rất cẩn thận, đồ ăn đồ mặc luôn là loại tốt nhất.
Nhưng Phong Quang hoàn toàn coi như không thấy những thứ mà hắn ta đưa tới, không chạm vào cũng chẳng thèm nhìn lấy một lần.
Với chuyện này, Trần Vũ chỉ cười cho qua, hắn ta cho người gọi Nam Tiểu Tiểu tới, còn có cả Nghiêm Úc đi cùng.
Trần Vũ nói:
"Chăm sóc tốt cho một người phụ nữ là chức trách của mọi người trong đế quốc này. Cô Hạ, thời gian tiếp theo tôi không quấy rầy cô nữa, cô và bạn cô cử ôn chuyện với nhau đi."
Dứt lời, gã liền rời khỏi phòng. Lúc này, ở trong phòng chỉ còn có ba người Phong Quang, Nam Tiểu Tiểu và Nghiêm Úc.
Nam Tiểu Tiểu nhìn thấy Phong Quang liền do dự, cô ta nhỏ giọng gọi tên cô:
"Phong Quang..."
Sau đó, cô ta chẳng nói gì nữa.
Nghiêm Úc lại nói thẳng:
"Em không cần cảm thấy có lỗi với cô ta."
"Anh câm miệng cho tôi!"
Quay lại nhìn Nghiêm Úc, thái độ của Nam Tiểu Tiểu liền trở nên vô cùng ác liệt:
"Tôi còn chưa tính sổ chuyện anh lừa tôi đâu. Giờ anh cút ra ngoài cho tôi, đừng có làm ảnh hưởng chúng tôi nói chuyện với nhau."
Nghiêm Úc sờ mũi, đi ra khỏi phòng thật, đại tướng quân vô cùng uy nghiêm ngày thường hiếm khi tỏ ra nghe lời như thế. Nam Tiểu Tiểu muốn cầm lấy tay Phong Quang nhưng lại bị cô tránh đi, cô ta khổ sở kể lể:
"Tớ biết chắc chắn là cậu nghĩ tớ bắt tay với Trần Vũ để hại Hứa Vọng, nhưng mà tớ thật sự không làm thế... Là Nghiêm Úc, Nghiêm Úc cố ý diễn kịch với Trần Vũ để lừa tớ."