Quyển 11 - Chương 63: Ngoại Truyện 3 (Hứa Vọng)
Quyển 11 - Chương 63: Ngoại Truyện 3 (Hứa Vọng)Quyển 11 - Chương 63: Ngoại Truyện 3 (Hứa Vọng)
Hệ thống an ninh đều bị tê liệt vào thời khắc Diệp Mạt thả trùng tộc ra, đám Alpha nhu nhược ở đây hoàn toàn không có khả năng đánh trả.
Diệp Mạt bước qua từng đám sâu bọ đang ăn mồi, những người đang bị cắn trên mặt đất phát ra tiếng hét chói tai xin tha nhưng dường như hắn chẳng nghe thấy, cho đến tận khi hắn chứng kiến Diệp Hưởng đang bị hai con Trùng Tộc cắn xé.
Cái áo dài màu trắng của Diệp Hưởng dính đầy máu, nửa mặt của ông ta đã bị cắn nát không còn nhìn ra dáng vẻ gì, nhưng khi thấy Diệp Mạt, trong một con mắt còn lành lặn của ông ta lộ ra hy vọng, ông tay vươn cái tay đẩy máu ra:
"Cứu tôi..."
Diệp Mạt không dao động, đôi mắt vẫn không có tiêu cự như trước.
"Diệp Mạt... Tôi lấy thân phận người sáng tạo ra lệnh cho cậu... cứu tôi..."
Diệp Mạt có động tác, hắn tới gần mấy bước, ngồi xổm xuống trước mặt Diệp Hưởng, máu tươi bắn lên mặt hắn khiến cho hắn càng đẹp một cách quỷ dị. Khóe môi hắn đột nhiên giương lên, lần đầu tiên sinh ra cảm xúc vui mừng, hắn rất thích một màn máu me này.
Diệp Hưởng mở to con mắt đầy sợ hãi, dường như ông ta đã nhận ra gì đó, lại dường như chỉ là ảo giác của bản thân, nhưng ông ta vĩnh viễn không có được câu trả lời cho vấn đề này, bởi vì yết hầu của ông ta đã bị một con Trùng Tộc cắn đứt. Cánh tay vươn ra cầu cứu của ông ta cũng rơi xuống, nhanh chóng bị Trùng Tộc cắn nuốt gần như sạch sẽ.
Trùng Tộc là một chủng tộc vô cùng kén chọn, chúng không thích ăn xương cốt, thế nên, tới cuối cùng, Diệp Hưởng trở thành một bộ xương máu me đầm đìa.
Diệp Mạt bỗng cảm thấy chẳng còn gì thú vị nữa. Hắn nhìn tia lửa bùng lên vì mạch điện bị chập, đột nhiên hắn muốn tia lửa cháy này càng lớn hơn, thế nên, hành tỉnh này nổ tung, trở thành tràng pháo hoa sáng rực nhất trong vũ trụ này.
Rời khỏi phòng thí nghiệm, Diệp Mạt đổi tên cho mình thành Hứa Vọng.
Đời này, hắn chỉ biết cuồng vọng, hắn có khả năng này.
Hứa Vọng rất thông minh, hắn biết cách sử dụng năng lực của mình để tồn tại trong xã hội này, thậm chí còn sống trên đỉnh cao của sự ưu nhã. Hắn dạo chơi trong thế giới này hai năm, thiếu niên mười sáu tuổi càng thêm tuấn tú, lúc đi trên đường cũng có thể khiến cho không ít người quay đầu nhìn lại. Hắn cũng chẳng thèm để bụng chuyện quân đội tới vây bắt mình.
Nếu hắn đã có năng lực mạnh mẽ như thế, vậy hẳn nhất định phải là Alpha, đây là phản ứng bản năng của mọi người, người trong phòng thí nghiệm đã chết, cũng chỉ có mình hắn biết, hắn không phải Alpha mà làm một Beta.
Một... Beta mạnh hơn tất cả Alpha trên đời này.
Hứa Vọng mười sáu tuổi dần dần có đầy đủ các loại tình cảm, ví dụ như tò mò, đối với những Omega nữ tính được không ít người thảo luận, hắn sẽ cảm thấy tò mò. Mà phụ nữ thì đều bị Liên minh giữ hết ở đế đô nên Hứa Vọng liền chạy tới đế đô. Hắn dễ dàng gặp được những người phụ nữ còn tồn tại với số lượng vô cùng ít ỏi, nhưng hắn thật sự cảm thấy thất vọng.
Những người phụ nữ nhào vào ngực hắn kia, Pheromone của họ khiến hắn cảm thấy mới lạ nhưng cũng rất nhanh, hắn lại cảm thấy chẳng có gì, thậm chí còn cảm thấy phiền chán với ánh mắt si mê mà họ giành cho mình. Hắn không hiểu tại sao rất nhiều người đàn ông cứ phải chạy theo đám phụ nữ này như thế, hắn nghĩ mãi mà chẳng hiểu ra.
Trong nhận thức của Hứa Vọng, phụ nữ chẳng khác gì hormone di động(1), bởi vì đàn ông cứ nhìn thấy họ là không thể đi nổi. Đáng tiếc, Hứa Vọng chẳng giống đám phàm phu tục tử đó, hắn cảm thấy đám phụ nữ còn nũng nịu hơn cả các Omega quá phiền phức, bởi vì họ quá mức yếu ớt, chỉ cần hắn dùng sức thêm một chút là bọn họ sẽ chết ngay trên tay hắn. Trên đời này còn có gì phiền toái hơn phụ nữ nữa không đây?
Mười năm sau, trong văn phòng trưởng ngục giam.
Hứa Vọng đã thành niên, mỉm cười nói:
"Chào mừng tới lãnh địa của tôi, cô gái xinh đẹp."
Cô gái trước mặt hắn đây cũng nhìn hắn bằng ánh mắt si mê như bao cô gái khác, Pheromone trên người cô dường như cũng chẳng khác gì của những cô gái trước đây, thế nhưng hắn lại cảm thấy thoải mái một cách đáng sợ.
Phụ nữ rất phiền toái, hắn lại một lần nữa khẳng định.
Hứa Vọng luôn biết rõ mình muốn làm gì, mà quyết định hiện tại hắn cần phải làm chính là... tự tìm phiền toái.
x**x*xx*xx*x+**+*