Mau Xuyên Công Lược Nữ Xứng Có Độc (Dịch Full)

Chương 320 - Quyển 12 - Chương 10: Công Lược Sát Thủ Trá Hình

Quyển 12 - Chương 10: Công lược sát thủ trá hình Quyển 12 - Chương 10: Công lược sát thủ trá hìnhQuyển 12 - Chương 10: Công lược sát thủ trá hình

Trở về tới quán trọ, chưởng quầy nhìn thấy hai người đi vào thì hơi tò mò hỏi:

"Chẳng phải hai vị khách quan đi du sông hay sao? Sao lại về sớm thế

"Tới bờ sông ta lại phát hiện ra mình sợ nước nên đành quay lại."

Phong Quang bình thản nói dối, lại hỏi chưởng quầy:

"Ta đụng phải Hựu Nhi ở bên ngoài, nó đã trở về chưa?"

"Trở lại rồi, còn bị mẹ của nó mắng cho một trận nữa. Cái đứa trẻ này đúng là bướng bỉnh, mẹ nó ngậm đắng nuốt cay một mình nuôi nấng nó, thế mà nó chẳng biết nghe lời chút nào, hơn nữa còn làm mẹ nó lo lắng cả ngày. Cô nương không biết đâu, thằng bé này bình thường chỉ có mỗi mình mẹ nó chăm sóc, mà mẹ nó thì phải thêu khăn để kiếm tiền nên bình thường chẳng có thời gian chơi cùng nó. Vì để thu hút sự chú ý của người khác mà nó thường xuyên bịa đặt nói dối hết cái này tới cái khác."

Tư Già đứng bên cạnh Phong Quang đột nhiên mở miệng:

"Không biết nó đã từng nói dối những gì rồi."

"Thì chẳng phải là nhà của Trương thẩm cháy, con gà như Vương Nhị bị con chó của nhà hàng xóm cắn chết... Đúng rồi! Còn có cái gì... cái gì mà dưới sông có thủy quái nữa."

Chưởng quầy vuốt râu, cười không lấy làm để bụng lắm:

"Lấy đâu ra thủy quái ăn thịt người chứ, nếu thực sự có thì chẳng phải người ở trong trấn chúng ta hằng năm đi du sông đều bị thủy quái ăn thịt hết rồi à?"

Phong Quang phụ họa:

"Có lẽ Hựu Nhi quá buồn chán thôi, trẻ con ấy mà, cần phải có bạn chơi mới được."

Đối với chuyện Hựu Nhi nhắc nhở hai bọn họ về thủy quái kia, Phong Quang ngậm miệng không đề cập tới.

"Thị trấn này của chúng ta không có nhiều người lắm, ở tuổi của Hựu Nhi chỉ có một mình nó mà thôi. Đây cũng là chuyện chẳng có cách nào cả. Ôi chao, việc nhà của người ta, ta nhọc lòng gì chứ, tính sổ sách, tiếp tục tính sổ sách thôi."

Chưởng quầy lắc đầu, lại bắt đầu hí hoáy với bàn tính.

Phong Quang và Tư Già đưa mắt nhìn nhau, rất ăn ý đi lên phòng của mình Lúc đi tới hành lano ho ăn bà chủ ánh hát cñna chính là natrời phụ nữ xinh đẹp trẻ trung ban sáng.

"Hai vị, chúng ta lại gặp nhau rồi."

Người phụ nữ cười sang sảng:

"Ta còn phải cảm ơn hai vị đã chỉ đường cho chúng ta."

Phong Quang vội nói:

"Phu nhân không cần khách khí."

Đường hoàn toàn là Tư Già chỉ cho nên không cần phải khách khí với cô như thế.

Người phụ nữ nói:

"Ta họ Trần, tất cả mọi người đều gọi ta là bà chủ Trần, không biết cô nương và công tử đây xưng hô thế nào?"

"Ta hạ Hạ, còn vị này là..."

Tư Già nói:

"Gọi ta là Thập Tam là được rồi."

"Hạ cô nương, Thập Tam công tử..."

Bà chủ Trần không hề cảm thấy cái tên Thập Tam này kỳ quái ở chỗ nào, chẳng phải gánh hát của bọn họ cũng thế sao? Gần như mỗi người đều có một nghệ danh, tên thật là gì cũng chẳng quan trọng.

Phong Quang biết cái tên của Tư Già càng ít người biết sẽ càng an toàn nên cũng thông minh không nói nhiều, chỉ hỏi ngược lại:

"Bà chủ Trần à, mọi người đã quyết định khi nào sẽ lên đài biểu diễn chưa?"

"Ngay tối mai thôi."

Bà chủ Trần cười:

"Ta đã nói với chưởng quầy rồi, sẽ dựng sân khấu ngay ở đại sảnh, người của ta sẽ lên sân khấu biểu diễn kịch, cô nương có hứng thú thì đến xem nhé? Sở trường của ta không giống những người khác, ta biểu diễn ảo thuật."

Ảo thuật? Đó chẳng phải là ma thuật à?

Cho dù trong lòng vô cùng kích động nhưng cô cũng không vội vã nhận lời mà nhìn về phía Tư Già.

Sau khi thấy Tư Già gật đầu, cô mới cười đáp lời bà chủ Trần:

"Được thôi, tối ngày mai ta nhất định sẽ tới xem."

0" ểAv th↠e quá tết rồi naàv mai †a eẽ để dành cho cô nưững và công tử đây một vị trí tốt."

...

Bà chủ gánh hát cười tủm tim quay về phòng Phong Quang kéo tay áo Tư Già:

"Tại sao cảm thấy kỳ quái mà còn đồng ý cho ta đi xem họ biểu diễn thê?"

"Bởi vì không sao."

"Hả?"

"Hạ cô nương yên tâm, trong vòng ba ngày này, ta có thể đảm bảo cho sự an toàn của nàng."

Vậy sau ba ngày thì sao?

Phong Quang sáng suốt không hỏi vấn đề này, cô nhìn hắn quay về phòng, đúng lúc hắn muốn đóng cửa thì đột nhiên cô trở nên hăng hái, vọt thẳng vào trong phòng của hắn.

Tư Già không nói gì mà chỉ nhìn cô.

Cô mở to mắt nói dối:

"Ta... ta cảm thấy nơi này quá kỳ quái, ta không yên tâm để huynh ngủ một mình ở đây."

"Hạ cô nương đang lo lắng cho ta hay lo lắng cho bản thân thế?"

Da mặt cô rất dày, đáp lại hắn một cách nghiêm túc:

"Đầu lo lắng cả."

"Ta có thể đảm bảo với Hạ cô nương rằng ta sẽ không sao cả."

Cô hạ giọng:

"Ta thì không thể đảm bảo là ta không gặp phải chuyện gì."

Người thì còn tốt, lỡ là những thứ không phải con người thì cô không nắm chắc có thể đối phó được.

Tư Già thấy dáng vẻ ăn nói khép nép của cô thì trong lòng không khỏi nổi lên cảm xúc bất đắc dĩ:

"Hạ cô nương muốn thế nào đây?"

"Hôm nay ta ngủ ở bên chỗ huynh có được không?"

Cô chớp mắt đáng thương hỏi.

"." Hắn im lặng hồi lâu,"Hạ cô nương, nam nữ thụ thụ bất thân.

"Huynh yên tâm đi, ta ngủ dưới nền nhà là được rồi! Huynh cứ ngủ ở "Nhưng mà..."

"Nếu huynh đang lo lắng cho danh tiết của ta thì không cần phải nghĩ đâu. Dù sao người ở thị trấn này cũng chẳng biết ta là ai, huynh cũng chẳng phải người lắm chuyện, như vậy sẽ chẳng có ai biết. Nếu huynh đang lo lắng cho danh tiết của huynh... vậy thì ta sẽ lấy huynh là được!"

Tư Già dùng tay đỡ trán, lần đầu tiên có cảm giác bất lực.

"Tư Già... Có được không, ta ngủ rất ngoan."

Cô túm lấy cánh tay hắn lắc tới lắc lui, đường đường là một công chúa, lúc làm nững quả thực vô cùng thuần thục.

Với hành động này, cho dù là bất cứ kẻ nào thấy cũng sẽ không nhịn được mà mầm lòng, nhưng lại chỉ có duy nhất mình hắn mãi không có phản ứng lại.

Phong Quang không ngừng ra sức cố gắng, đôi mắt mờ sương mù:

"Chẳng phải nói là trong ba ngày này huynh sẽ bảo vệ ta sao? Nếu ta thật sự xảy ra chuyện thì làm sao đây?"

Tư Già đợi rất lâu cũng chẳng thấy cô thật sự bật khóc thì thở dài một tiếng:

"Nàng có thể ngủ ở đây."

"Thật tốt quá!"

Nhìn đi, hắn vừa đồng ý thì vẻ mặt tội nghiệp của cô lập tức biến mất luôn, lật mặt còn nhanh hơn lật sách nữa.

Thấy cô thật sự ôm chăn từ trong hộc tủ ra định ngủ dưới đất thật, Tư Già liền ngăn lại:

"Nàng ngủ trên giường, ta sẽ ngủ đất."

Phong Quang nhìn hắn sửng sốt trong chốc lát.

Hắn hỏi:

"Làm sao thế?"

"Không..."

Cô chỉ cảm thấy, sao hắn sẽ để mình ngủ giường chứ nhỉ? Chẳng phải hắn nên bảo cô ngủ dưới sàn nhà mới đúng hay sao? Nhưng kỳ quái là, không hiểu vì sao cô lại có trực giác này.

Nghĩ mãi không hiểu, cô đành cười ngọt ngào:

"Tư Già, huynh thật tốt, ta cũng sẽ đối xử tốt với huynh."

Vừa nói xong lời nói làm người ta cảm động này, cô liền nhét chăn vào không có một chút gánh nặng tâm lý nào.

Còn Tư Già thì chẳng hề oán hận dù một chút, cũng chỉ là ngủ dưới sàn nhà thôi mà, trước kia hắn còn ngủ ở những hoàn cảnh tồi tệ hơn thế này nhiều. Hắn tắt đèn, mặc nguyên quần áo đi ngủ, vừa mới nhắm mắt lại đã nghe thấy tiếng của người trên giường.

"Tư Già, huynh cảm thấy ta thế nào?"

Tư Già hỏi:

"Thế nào cái gì?"

Trong bóng tối, âm thanh của cô nghe cực kỳ rõ ràng:

"Ừm... thì huynh cảm thấy ta có xinh đẹp không?"

Một lát sau, hắn trả lời:

"Xinh đẹp."

Đây là lời nói thật.
Bình Luận (0)
Comment