Quyển 12 - Chương 13: Công lược sát thủ trá hình
Quyển 12 - Chương 13: Công lược sát thủ trá hìnhQuyển 12 - Chương 13: Công lược sát thủ trá hình
Cô nhíu mày, cảm thấy càng nghe nhiều sẽ càng sợ hãi, nhưng sự tò mò trong lòng lại khiến cô không thể từ chối dứt khoát được, cuối cùng cô gật đầu:
"Muốn."
Lúc này, Tư già mới nói:
"Sáng nay, lúc ta ra khỏi phòng, đụng phải chưởng quầy, ông ta nói với ta rằng sáng sớm nay nhóm gánh hát của Trần phu nhân đã rời khỏi quán trọ và ra khỏi thị trấn rồi."
"Chưởng quầy nói dối."
Cô cực kỳ khẳng định.
"Tất nhiên không phải thật rồi."
Hắn đáp:
"Ta lại tới phòng của bà chủ Trần kia, phát hiện không còn thấy bộ hài cốt của đứa trẻ nữa, nhưng mà, trong phòng lại xuất hiện mười lăm bộ hài cốt khác."
Cô ngạc nhiên:
"Cái gì?"
"Mười lăm bộ hài cốt, sáu bộ là nữ, còn chín bộ là nam, hoàn toàn giống với bộ hài cốt trẻ con mà ta thấy đêm qua, ước chừng đã có khoảng mười năm rồi."
"Mười lăm người, sáu nữ, chín nam..."
Đôi mắt cô trợn to lên vì kinh ngạc:
"Đây chẳng phải là..."
"Đúng thế, trùng khớp với số người trong gánh hát của bà chủ Trần, hơn nữa, thêm bà chủ Trần là vừa đủ mười lăm người."
"Ý huynh là... bọn họ cũng bị người ta giết?"
Phong Quang nói ra theo bản năng nhưng lại nhanh chóng phủ nhận phán đoán này. Muốn giết mười lăm người thì không còn là chuyện nhỏ nữa, chẳng phải chuyện một hai người có thể làm được. Đương nhiên, cũng không thể ngoại trừ khả năng có cao thủ võ lâm xuất hiện, nhưng mà, cái trấn nhỏ này chẳng có vẻ gì giống với chuyện sẽ tồn tại một người như vậy.
Tư Già hiển nhiên nhìn xa trông rộng hơn cô, con ngươi thanh lãnh của hắn hơi híp lại, nói tiếp với giọng điệu lãnh đạm: "Theo ta phán đoán, chỉ sợ mười năm trước, trấn này đã xảy ra chuyện lớn gì đó."
"Chuyện lớn ư?"
"Năm đó, có lẽ gánh hát của bà chủ Trần đi tới thị trấn này, không biết vì nguyên nhân gì mà bà ta mưu hại một đứa bé, sau khi bị người dân phát hiện thì liền bị bọn họ giết chết."
Không thể thừa nhận rằng, phán đoán này của hắn vô cùng hợp lý, nhưng mà Phong Quang vẫn không hiểu:
"Nếu bọn họ hại chết một đứa trẻ thì dân trong trấn có thể lựa chọn báo quan mà, tại sao lại liên thủ giết người chứ?"
"Trên đường đi tới đây, công chúa có thấy ở trấn này có thứ gọi là nha môn gì đó không?"
Nghe hắn nói thế, cô mới bừng tỉnh nhận ra, quả thực là cô chẳng thấy có kiến trúc nào giống nha môn ở thị trấn này.
Tư Già nói tiếp:
"Thị trấn này cũng không giàu có gì, có thể thấy được vị trí tương đối hẻo lánh, không có quan phủ, hoàn toàn do dân tự trị. Một đứa trẻ chết đi đối với bọn họ là một chuyện không nhỏ, lựa chọn thủ đoạn trả thù cực đoan cũng không có gì lạ cả."
"Nếu những gì huynh nói đều là thật... Vậy thì mười năm trước, Hữu Nhi bị đám người bà chủ Trần giết chết, đảm người bà chủ Trần lại bị dân trong trấn giết, vậy những người dân trong trấn thì sao? Bọn họ gặp phải chuyện gì?"
Phong Quang rời giường, cũng không buộc tóc lại mà cứ để rối tung như thế ngồi xuống bên cạnh hắn, dáng vẻ ngoan ngoãn và hiếu học như một cô học trò nhỏ đang chờ lão sư giảng giải câu trả lời vậy.
Tầm mắt Tư Già dừng trên người cô một giây rồi lập tức rời đi, rất không được tự nhiên:
"Là lũ lụt."
"Lũ lụt? Con sông kia ư?"
"Ừm, hôm trước đi ra bờ sông, ta phát hiện bờ sông uốn lượn, dòng nước thong thả, nếu có mưa đổ xuống trong thời gian dài thì nước sông nhất định sẽ dâng cao, mà địa hình của trấn này lại trũng, không có chỗ cao, nếu như có lụt thì không thể chạy đi đâu được."
Trên thực tế, nhìn thấy trên bờ sông cách dòng nước một đoạn có vài cái vỏ ốc chỉ còn lại xác vùi trong đất, chứng tỏ phán đoán này của hắn là "Có lẽ, dân trong trấn đã giết người của gánh hát rồi ném xác xuống sông."
*x*******
Người dân trong trấn giết chết đám người của gánh hát bà chủ Trần, dìm xác bọn họ vào trong nước, cái này cũng có thể giải thích được lý do tại sao lúc đám người của bà chủ Trần xuất hiện thì lòng bàn chân của bọn họ lại dính đầy đất bùn như thế.
Phong Quang sợ hãi kéo tay hắn:
"Nếu những gì huynh nói là thật... vậy chẳng phải chúng ta đang trong tình trạng rất nguy hiểm hay sao?"
Tư Già còn chưa nghĩ xong phải nói gì để trấn an cảm xúc của cô thì bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa, ngoài của truyền vào tiếng của Hựu Nhỉ:
"Phong Quang tỷ tỷ tỷ có trong đó không?"
Phong Quang nhìn Tư Già không biết phải làm sao, đành đợi quyết định của hắn.
Thấy Tư Già gật đầu, cô mới đáp:
"Tỷ đây, Hựu Nhi tìm ta có việc gì thế?"
"Phong Quang tỷ tỷ, ta muốn nói chuyện này với tỷ, có thể cho Hựu Nhi vào đó không?"
Cô thấy Tư Già không có ý phản đối thì mới đánh bạo ra mở cửa, thấy Hựu Nhi, cô mỉm cười:
"Có chuyện gì thế?"
Hựu Nhi tiến vào phòng, đóng cửa lại, nó nhìn Tư Già một chút rồi kéo tay Phong Quang, nhỏ giọng nói:
"Tỷ tỷ, ta dẫn bọn tỷ rời khỏi nơi này."
"Đệ bằng lòng dẫn bọn ta rời khỏi nơi này sao?"
Cô cảm thấy giọng của mình quá kích động nên xấu hổ ho khan một tiếng, sau đó chuyển về giọng bình tĩnh, nói tiếp:
"Tại sao đệ lại muốn dẫn bọn ta rời khỏi đây?"
"Bởi vì ở đây quá nguy hiểm."
Tư Già hỏi:
"Nguy hiểm này tới từ đâu vậy?"
Hựu Nhi không thích Tư Già, thế nên nó không thèm nhìn Tư Già lấy "Thực ra... bọn đệ đã sống những ngày như thế này rất lâu rồi, cứ mỗi năm một lần, những chuyện thế này đều xảy ra. Gánh hát sẽ tới thị trấn này của bọn đệ vào mùa xuân, đệ cũng sẽ bị bà chủ gánh hát họ Trần bắt cóc và giết hại. Sau đó, người trong trấn sẽ giết nhóm người bà chủ Trần, dìm xác bọn họ xuống nước. Sau đó, xảy ra lũ lụt, mọi người đều chết hết."
Lời kể này của cậu ta hoàn toàn không khác gì sự phân tích của Tư Già vừa rồi.
"Tỷ tỷ, tỷ đừng sợ Hựu Nhi, trước giờ Hựu Nhi chưa từng hại ai cả."
Phong Quang vốn rất sợ hãi, nhưng giờ nhìn thấy vẻ mặt khổ sở của đứa trẻ, cô lại nảy sinh sự đồng cảm. Đối với trẻ con, cô chưa bao giờ nhẫn tâm nổi:
"Hựu Nhi à, tỷ không sợ đệ... Đệ có thể nói cho ta biết, tại sao đám người bà chủ Trần lại... giết hại đệ không?"
"Bà chủ Trần muốn tay đệ, con của bà ta đã chết nên mỗi lần đi tới một nơi, bà ta sẽ lấy danh nghĩa biểu diễn ảo thuật để lừa những đứa trẻ đi, sau đó cắt những chỗ đẹp nhất của bọn trẻ, có người là đầu, có người là chân, mà đệ... là tay. Bà ta nghĩ rằng khâu mấy thứ này lại với nhau thì sẽ có được đứa con hoàn mỹ nhất."
Vẻ mặt của Hựu Nhi tràn ngập cô đơn, nghĩ tới cảnh tượng mình bị hại năm đó, ký ức trong đầu nó vẫn còn rất mới mẻ.
Phong Quang nhìn đứa trẻ nắm lấy tay mình, trong lòng cô cũng không khỏi cảm thấy khó chịu:
"Hựu Nhi, thực xin lỗi, tỷ không nên nhắc tới chuyện này."
"Không sao đâu, chuyện này năm nào đệ cũng phải trải qua một lần. Phong Quang tỷ tỷ à, thị trấn này bị oán khí vây khốn nên chỉ vào lúc thời gian của mỗi người kết thúc, cũng là lúc chết thì mới có thể thoát ra khỏi sự tuần hoàn. Rất nhanh thôi nơi đây sẽ có lũ lụt, nếu Phong Quang tỷ tỷ không đi thì sẽ không kịp mất."
Cái gọi là tuần hoàn có nghĩa từ năm này qua năm khác, những gì xảy ra trong vòng một năm trước khi những người đó chết đều sẽ lặp lại một lần, mà khi trải qua những chuyện đó, bọn họ hoàn toàn không ý thức được thân phận của mình.
Hựu Nhi tiếp tục nói:
"Vì oán khí quá nặng nên chúng ta đều bị vây lại ở trấn này, không thể nào đầu thai chuyển thể được. Biện pháp duy nhất... chính là tìm được kẻ chết thay... Ngày đó đệ không cho Phong Quang tỷ tỷ tới gần bờ sông là vì một khi tỷ xuống nước rồi, tỷ sẽ bị quỷ hồn ở trong nước kéo xuống."