Quyển 12 - Chương 25: Công lược sát thủ trá hình
Quyển 12 - Chương 25: Công lược sát thủ trá hìnhQuyển 12 - Chương 25: Công lược sát thủ trá hình
Cô cứng rắn nói:
"Ta dẫn huynh ra ngoài."
"Ta còn chưa ra ngoài được."
Hắn giơ tay sờ lên mặt cô, nhưng chợt nhớ bàn tay cũng đang dính máu nên hắn đổi sang bàn tay còn lại sạch hơn:
"Phong Quang, tại sao nàng lại tới Vô Cực Lâu?"
"Ta lo lắng cho huynh chứ sao! Ta vừa nghe nói Vô Cực Lâu của các huynh có quy định gì mà phải xông qua cửa của chín mươi chín tử sĩ mới được tự do, ta sợ huynh sẽ làm thật nên lập tức chạy tới đây. Tư Già, huynh không cần tiếp tục đi về phía trước nữa được không?
Ta sẽ dẫn huynh rời khỏi nơi đây."
"Có một số việc nếu không giải quyết từ bây giờ thì nó sẽ mãi mãi trở thành một tai họa ngầm, mà ta... muốn làm như Phong Quang nói, mua một căn biệt viện, trồng một cây sơn trà, cùng Phong Quang sống những ngày tháng yên bình."
Ánh mắt hắn trở nên dịu dàng, ngay cả giọng nói cũng trở nên u sầu.
Phong Quang không biết nhưng Tư Già biết, Vô Cực Lâu sẽ không bỏ qua cho bất kỳ người nào, nếu không thoát ra khỏi Vô Cực Lâu được thì cả đời sẽ bị người của Vô Cực Lâu quấy rầy.
Tuy Phong Quang không hiểu nhưng cũng không biết phải làm sao, đành ủng hộ quyết định của hắn:
"Vậy ta sẽ cùng huynh thông qua khảo nghiệm này, kiếm pháp của ta rất mạnh, ta có thể bảo vệ huynh."
Hắn cười khẽ:
"Ta vốn còn tưởng Phong Quang sẽ giận ta."
"Đương nhiên ta rất giận huynh rồi! Huynh muốn nhốt ta lại trong cảnh mộng, ta còn chưa tính số với huynh, thế nên ta phải đảm bảo sự an toàn cho tính mạng của huynh, như thế thì mới có thể tính sổ rõ ràng với nhau được!"
Hắn khẽ nỉ non:
"Phong Quang..."
"Hả?"
"Ta vẫn chưa hiểu yêu là gì, nhưng ta nghĩ, hình như ta yêu nàng..." Hắn nâng cằm cô lên, đặt một nụ hôn xuống môi cô.
Phong Quang nhắm mắt lại, đột nhiên nghĩ trong cảnh tượng sặc mùi máu tươi này mà lại hôn nhau triển miên, dịu dàng như thế hình như cảm giác cũng không tệ lắm.
Thật lâu sau, hắn mới buông môi cô ra, nhưng vẫn còn hứng thủ dùng đầu lưỡi liếm khóe môi cô, khẽ nói:
"Ta sẽ không chết, ta sẽ còn sống mà rời khỏi Vô Cực Lâu, ta sẽ càng không nhường nàng cho nam tử khác."
Hắn muốn nhanh chóng thông qua khảo nghiệm tử sĩ là vì nghe được tin tức công chúa Trường Ninh muốn kén phò mã. Hắn muốn ở bên cô mà không bị bất kỳ cái gì trói buộc. Huống chi, hắn đã tính toán trong trường hợp xấu nhất là cô tuyển được phò mã và thành thân, cho dù cô có thích gã đàn ông kia hay không thì hắn cũng sẽ đưa cô rời đi, bất chấp mọi sự trả giá để đưa cô đi.
Cho dù cô sẽ hận hắn.
Phong Quang lắc đầu:
"Ta sẽ không thích nam tử nào khác, người ta cần là huynh. Tư Già, phụ hoàng và mẫu hậu không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau cũng chẳng sao, ta cũng có thể chẳng cần thân phận công chúa này, ta sẽ rời khỏi hoàng cung, ta muốn gả cho huynh."
Lòng hắn chưa bao giờ thấy thỏa mãn hơn bây giờ, con ngươi thanh lãnh ngày thường cuối cùng cũng có cảm xúc khác, đó chính là thâm tình:
"Ta đồng ý với Phong Quang, ta sẽ cưới nàng"
Hắn nhẹ đặt một nụ hôn lên trán cô, trong giọng nói dịu dàng ngập tràn sự vui vẻ.
Phong Quang không hề vì không khí dịu dàng này mà quên mất chuyện chính, cô cầm lấy tay hắn, cố chấp nói:
"Đoạn đường tiếp theo, ta đi cùng huynh được không?"
"Được."
Hắn rũ mắt nhìn cô bằng thái độ dịu dàng. Tóm lại, đoạn đường tiếp theo này, hắn sẽ bảo vệ cô thật tốt.
Nhưng Tư Già đã tính sai rồi, không phải hắn bảo vệ cô mà lại là cô bảo vệ hắn.
Đoạn đường còn lại này, Phong Quang có thể nói là cầm kiếm của hắn, gặp người giết người, gặp Phật giết Phật, đương nhiên không phải giết thật. Trước đó đã nói qua rồi, cô không thích giết người, cho dù đám tử sĩ rồi dùng dây thừng trói chặt họ lại. Tuy rằng các tử sĩ chỉ biết giết người nhưng nếu đã mất đi năng lực hoạt động thì cũng không thể cản đường của họ được nữa.
*x*+*xx*x*x***
"Người thứ năm mươi sáu, xong rồi!"
Phong Quang trói người cuối cùng xong liền phải tay đầy tiêu sái.
Cô hào khí ngút trời làm cho hắn dường như trở nên vô cùng yếu đuối.
Tư Già bỗng nhiên có cảm giác, nếu dẫn một cô gái như thế này ra ngoài, hắn sẽ luôn có cảm giác an toàn.
Không phải là sự an toàn bình thường đâu!
Phong Quang thấy hắn nhìn mình chằm chằm không động đậy thì lập tức kéo tay hắn ra khỏi hành lang tối tăm, lại đi tới một đại sảnh cũng tối tăm không kém, ở đây chỉ có một gã mặc đồ màu đen đang đứng, có danh xưng Thập Bát, là Phó lâu chủ trong Vô Cực Lâu này.
Mà khi nhìn thấy người có thể rời cửa tử chưa hề có người nào vượt qua được này, Thập Bát ngây người hồi lâu, cuối cùng mới nói được thành lời:
"Lâu..."
"Lâu chủ."
Tư Già ngắt ngang lời hắn, đối mặt với những người khác, hắn vẫn dùng giọng điệu thanh lãnh từ trước tới nay:
"Ta đã thông qua khảo nghiệm rồi, có phải điều này chứng minh ta không còn là người của Vô Cực Lâu nữa rồi đúng không?"
"Thì ra ngươi là Lâu chủ Vô Cực Lâu à, thoạt nhìn khí thế cũng chẳng ra Sao."
Phong Quang nói đầy vẻ khinh thường, cũng không phải cô thật sự coi thường người ta mà là vì đang bất mãn với hắn. Nếu không tại cái gã Lâu chủ này thì Tư Già cũng chẳng cần xông vào thông đạo tử vong kia để rồi thương tích đầy mình cả.
Cô không biết rằng, cho dù là ai, thậm chí là Lâu chủ cao cao tại thượng, nếu muốn thoát khỏi Vô Cực Lâu thì nhất định cũng phải đi theo trình tự kia, đó là quy định.
Thập Bát bị gọi là Lâu chủ im lặng hồi lâu, vì một khắc trước hắn vẫn chỉ là Phó lâu chủ, giờ lại chuyển từ phụ thành chính nên vẫn cảm thấy hơi không quen.
Sau khi trầm mặc mêt hồi lâu hắn mới làm hết nhân e1 nói: "Khảo nghiệm thông đạo tử vong xưa nay chỉ cho phép một người xông qua, chưa từng có tiền lệ hai người có thể cùng hợp tác."
Tư Già híp mắt lại:
"Có lẽ... chúng ta chính là tiền lệ."
"." Lâu chủ vừa mới được thăng chức không dám phản bác, hắn sợ mình có thể bị thôi miên bất kỳ lúc nào rồi chết thế nào cũng chẳng biết nữa.
Phong Quang nhìn vào mắt Tư Già, lại nhìn vào mắt gã đàn ông có khí thế rất yếu ớt kia, bắt đầu nói lời ngụy biện, cũng đồng thời là uy hiếp:
"Ta là thê tử của Tư Già, phu thê là một, hai chúng ta chính là một thể thống nhất. Ta và chàng ấy cùng xông vào thông đạo tử vong này thì làm sao chứ hả? Ngươi có biết ta là ai không, có tin ta dẫn người tới diệt luôn cái Vô Cực Lâu này của ngươi không?"
Quả thực Thập Bát không biết cô là ai, nhưng nghe được câu cô là thê tử của Tư Già thì trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn sang phía nam nhân bên cạnh cô.
Nhưng Tư Già lại không hề phản bác, ánh mắt còn lộ rõ vẻ cực kỳ vui sướng, rõ ràng là hắn vô cùng thích câu nói này của cô.
Sắc mặt Thập Bát... lập tức nhăn lại như nuốt phải một con ruồi vậy.
Phong Quang chẳng có nhiều kiên nhẫn lắm, cô còn đang lo lắng phải đi chữa thương cho Tư Già, thế nên lại tức giận mắng:
"Rốt cuộc ngươi có xóa tên cho Tư Già không hả? Giờ chàng ấy là người của ta rồi, không phải người của Vô Cực Lâu các ngươi nữa. Chẳng lẽ các người còn muốn cưỡng bức người làm muốn thôi việc tiếp tục làm việc cho mình nữa cơ à?"
Cô nương này nói năng khá khó hiểu nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc Thập Bát biết hắn không thể đắc tội với người này. Hắn lại cẩn thận quan sát sắc mặt của Tư Già, dùng ngữ khí quái dị nói:
"Tư Già thông qua khảo nghiệm, từ nay về sau không còn là người của Vô Cực Lâu nữa."
Sau đó hắn liền thấp thỏm bất an. Nghĩ mà xem, hẳn chỉ là một Phó lâu chủ mà lại đi xóa tên của Lâu chủ nhà mình, đây là chuyện gì cơ chứ?
"Thật tốt quá rồi!"
Phong Quang kéo tay Tư Già, vội vàng lôi hắn rời đi:
"Chúng ta mau đi tìm đại phu thôi, trên người huynh có nhiều vết thương quá, cần phải chữa trị cẩn thận." Thập Bát nghẹn họng trân trối, với hiểu biết bao nhiêu năm của hắn về Lâu chủ, ngoại trừ vết thương cực kỳ nhẹ nhàng ở trên mặt kia ra thì toàn bộ máu trên người hắn đều là máu của người khác cả.