Quyển 12 - Chương 33: Ngoại truyện 2 (Tư Gìa)
Quyển 12 - Chương 33: Ngoại truyện 2 (Tư Gìa)Quyển 12 - Chương 33: Ngoại truyện 2 (Tư Gìa)
Phong Lưu nhỏ mà lanh, nhưng dù sao nó vẫn còn là trẻ con. Nó vốn nghĩ người ta đường đường là công chúa điện hạ, cho dù tức giận thì cũng phải e ngại thân phận, sẽ không ra tay đối phó với một đứa trẻ như mình. Nhưng nó đâu có ngờ, vị công chúa này lại là người không đi theo lẽ thường như thế.
Thời gian ở ngõ Ngô Đồng đã bị nó chôn sâu trong ký ức của mình. Tiểu công tử Phong Lưu nó chưa bao giờ bị người ta đối xử như thế, nhưng lần này thì khác, nó mím môi, nhìn Phong Quang đầy quật cường nhưng lại cố gắng không để nước mắt rơi ra.
Phong Quang cảm thấy thật thất vọng, cô còn đang chờ nó khóc đây này.
Phong Mị Âm đi tới lấy cái đĩa ra khỏi đầu Phong Lưu, lại vỗ lưng nó, im lặng an ủi con trai, Mạnh Tích bên cạnh nàng ta lại nói:
"Phong Quang..."
"Gọi ta là công chúa."
"Vâng... Công chúa."
Mạnh Tích cảm nhận được ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình của Phong Mị Âm thì nhanh chóng sửa miệng:
"Phong Lưu còn nhỏ..."
"Phong Lưu còn nhỏ không hiểu chuyện, ta đã dạy dỗ giúp các ngươi rồi, các ngươi không cần phạt nó nữa."
Phong Quang cười nói, sau đó giơ tay ra, cung nữ đằng sau rất tỉnh ý, lập tức dâng khăn tay lên. Cô lau khô cặn mơ khô dính trên tay, thản nhiên bày ra thái độ cao cao tại thượng.
Mạnh Tích nhất thời không nói gì. Hắn và Phong Mị Âm cũng không có ý định sẽ đánh Phong Lưu. Câu Phong Lưu còn nhỏ không hiểu chuyện, xin công chúa đừng trách cứ kia cũng chẳng nói ra miệng được nữa.
Nói thật, mấy năm gần đây hắn ta cũng không hề biết mình đã có con, còn luôn miệng nói thích Phong Quang ngay cả chuyện hắn ta có con cũng là nhờ Phong Quang nói cho mới biết. Hiện tại, mỗi lần đối mặt với Phong Quang, hắn ta sẽ không nhịn được mà cảm thấy chột dạ.
Nếu có thể dùng một câu để hình dung cảm giác của Mạnh Tích lúc này, có lẽ giống y như một nam tử khi đối mặt với bạn gái cũ, mà lý do bọn họ chia tay là vì nam tử có người phụ nữ khác vậy. Phong Mị Âm nhìn ống tay áo của Phong Quang đã bị bẩn, nói lời xin lỗi:
"Ta sẽ đền cho công chúa điện hạ một bộ xiêm y khác."
"Miễn đi, ở chỗ ta còn rất nhiều quần áo mà Tư... hoàng huynh tặng cho, không thiếu một bộ của ngươi."
Đối với việc tặng cho cô quần áo và trang sức, Hạ Phong Tuyết cố chấp như bị nghiện vậy. Giờ trong tủ quần áo và hộp trang sức trong tẩm cung của cô đã không chứa nổi đồ hắn tặng nữa rồi.
"Cho dù thế nào thì cũng là Phong Lưu sai."
Phong Mị Âm lau sạch cặn mơ khô trên tóc cho Phong Lưu, ánh mắt nhẹ nhàng liếc nhìn Mạnh Tích.
Mạnh Tích đột nhiên thấy vô cùng không hài lòng, không phải đối với Phong Mị Âm mà là với Phong Quang, hắn ta trầm giọng nói:
"Phong Lưu cũng chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, công chúa điện hạ không cần phải nghiêm túc như thế với một đứa trẻ."
Nói thật, lúc đầu khi Mạnh Tích nghe nói mình có một đứa con thì cực kỳ khó chấp nhận, nhưng Phong Lưu lại là đứa trẻ thông mỉnh đáng yêu, đối với đứa trẻ này, hẳn ta hoàn toàn tiếp nhận rất nhanh. Mà tình cảm của hắn ta và Phong Mị Âm cũng nhanh chóng tăng lên nhờ Phong Lưu. Tuy ngày thường hắn ta và thằng bé hay đối đầu với nhau nhưng hắn ta là kẻ cực kỳ bênh vực người mình, người của hắn ta thì chỉ có hắn ta mới có tư cách dạy bảo mà thôi.
Phong Quang bật cười thành tiếng:
"Lạc Vương không biết à? Ta là người cực kỳ thích nghiêm túc, ở trong mắt Lạc Vương, nghiêm túc không phải chuyện tốt à?"
"Ngươi bắt nạt tiểu hài tử!"
Phong Lưu ngẩng đầu lên thở phì phò, cũng chỉ có lúc tức giận lên nó mới giống một đứa trẻ bình thường, ùm... chính là kiểu không còn cái dáng vẻ thông minh nghịch thiên kia nữa.
"Đúng rồi."
Phong Quang khoanh tay cười:
"Người ta bắt nạt không phải là tiểu hài tử, người ta khó dễ là ngươi, sao nào, có bản lĩnh thì cắn ta đi!"