Quyển 13 - Chương 1: Thế giới thứ mười ba: Công lược người đàn ông đuôi rắn
Quyển 13 - Chương 1: Thế giới thứ mười ba: Công lược người đàn ông đuôi rắnQuyển 13 - Chương 1: Thế giới thứ mười ba: Công lược người đàn ông đuôi rắn
Đứng trong không gian màu trắng, lúc nhìn thấy cuốn sách có tên là
"Kiếp trước kiếp này: Người yêu của Ma vương", Phong Quang ngẩn ra một lúc, sau đó cô không chắc chắn hỏi:
"Hệ thống chủ, chẳng lẽ đây là ý muốn để ta trải qua hai đời ở trong câu chuyện này à?"
Mặc dù cô không phải là nữ chính, nhưng cũng là nữ phụ quan trọng. Hơn nữa còn là loại thiết lập vợ chưa cưới của nam chủ, còn kiểu tại sao nam nữ chủ phải trải qua từ kiếp trước đến kiếp này như vậy, thì nhất định là cô có công rất lớn rồi. Có lẽ cũng chính là... ở kiếp trước nữ chính đã dùng chút tâm tư gì.
"Ký chủ có thể tiếp nhận nội dung câu chuyện trước."
Phong Quang im lặng, vẫn nhắm mắt lại bắt đầu tiếp nhận nội dung câu chuyện, không biết còn tốt, vừa biết nội dung xong, cô đã thấy hơi không ổn rồi đó.
Chuyện kể rằng vào năm trăm trước, vào cái thời Tiên - Ma vẫn còn đang giao chiến, Ma quân đại nhân của Ma tộc tên là Quân Dục, hắn ta lãnh khốc vô tình, giết người như chớp, có thể nói là không hiểu một chút tình cảm nào. Nhưng có một lần tình cờ, hắn ta gặp được một tiểu tiên của Thần giới lén chạy ra ngoài du ngoạn ven bờ Đông Hải.
Thật ra thần nữ này chính là Long Nữ của Đông Hải, chỉ vì không thích tu luyện, cho nên mới khiến cho người khác tưởng rằng nàng chỉ là một tiểu tiên có pháp lực thấp. Nàng không hiểu thế sự, cũng chính vì nàng nhanh nhẹn đáng yêu nên mới có thể thu hút được một Ma quân đại nhân sống trong bóng tối chưa bao giờ hiểu được tình cảm là gì.
Quân Dục thật sự động lòng với Long Nữ, nhưng chẳng qua cũng chỉ là động lòng mà thôi. Dù sao hắn ta cũng là vua của cả một tộc, lại vốn là một người tính tình lạnh lùng, hắn ta động lòng với Long Nữ nhưng vẫn chưa động tình, càng không thể nào vì nàng mà từ bỏ suy nghĩ tấn công Thần tộc.
Cũng vì vậy, cuối cùng Ma tộc cũng đánh đến Đông Hải, cuộc chiến mạnh mẽ gây ra chấn động lớn, phá hỏng ngọc trấn hải. Biển động nhấn chìm làng mạc thành trì xung quanh, Long tộc sống dưới biển cũng sắp phải đối mặt với tai họa ngập đầu. Cũng chính vào lúc này, Long Nữ lựa chọn dùng cơ thể của mình, dùng toàn thân tu vi của mình để trấn áp lại ngoc trấn hải đang rối loan không vên. mà nàng... cũng vì vây mà chết. Nếu để Phong Quang nói, đây thật sự là một câu chuyện ngược tâm, nhưng trọng điểm là Long Nữ này không phải nữ chính, nàng chỉ là một nữ phụ, cái chết của nàng mặc dù làm cho Quân Dục ý thức được không phải tất cả mọi chuyện trên thế giới đều có thể làm cho hắn ta cảm thấy như ý, thậm chí hắn ta còn vì cái chết của Long Nữ mà buồn bã suy sụp. Nhưng Long Nữ vẫn không phải là nữ chủ, nữ chủ tên là Hạ Yên Vũ. Nếu như nói Long Nữ là người khiến cho Quân Dục động lòng, vậy thì Hạ Yên Vũ chính là người làm cho hắn ta động tình.
Đúng vậy, cái chết của Long Nữ làm cho Quân Dục đột nhiên cảm thấy tất cả chỉnh chiến đều không còn có ý nghĩa gì nữa. Hắn ta khôi phục hòa bình tạm thời với Thần tộc. Hắn mai danh ẩn tích năm trăm năm, thật ra là đang kiếm tìm chuyển thế của Long Nữ.
Trải qua thời gian dài đằng đẫng cho đến tận thế kỷ hai mươi mốt, cuối cùng hắn ta cũng tìm được chuyển thế của Long Nữ, nhưng mà lại có hai người, tại sao lại nói là hai người?
Bởi vì gia đình mà Long Nữ đầu thai chuyển thể đã sinh đôi, cũng chính là nói, dáng vẻ của hai cô gái này giống nhau như đúc, ngay cả linh hồn của bọn họ cũng giống nhau. Quân Dục không có cách nào xác định được rốt cuộc cô gái nào mới là người hắn ta muốn tìm, cho nên hắn ta che giấu hành tung đi theo đôi chị em song sinh này mười tám năm, cũng bảo vệ họ mười tám năm.
Cũng chính vào năm bọn họ trưởng thành, cuối cùng hắn ta cũng không nhịn được mà xuất hiện tiếp xúc trực tiếp với bọn họ. Trải qua quá trình không ngừng tiếp xúc tìm hiểu, dần dần hắn ta động lòng với một cô gái trong đó, cô gái này cũng chính là Hạ Yên Vũ... Mà trong lúc tình cảm của bọn họ đang không ngừng sâu đậm, cô gái còn lại đã khôi phục ký ức của năm trăm năm trước.
Còn về nam phụ... nam phụ là một con yêu, từ trước đến nay không ai biết hắn là yêu gì, nhưng tất cả mọi người trong tam giới biết từ nghìn năm trước hắn đã bất hoà với Quân Dục, vả lại hắn và Quân Dục còn cùng thích một cô gái, lần này thì không chỉ đơn giản là bất hoà rồi.
Hệ thống chủ nói:
"Thế giới lần này không giống với trước đây, liên quan đến kiếp trước kiếp này, mà thiết lập của nữ phụ là sẽ yêu nam chính ở kiếp trước."
"Cho nên?"
"Tôi sẽ tạm thời niêm phong ký ức của ký chủ để bảo đảm chắc chắn chuyện ở kiếp thứ hai có thể xảy ra, đến khi ký chủ theo đuổi thành công mục tiêu thì sẽ khôi phục ký ức." "Không thể."
Phong Quang bĩu môi, không còn gì để nói với nó nữa.
*x+*xx*xx*x***
Phía trên Đông Hải, sóng biển cuồn cuộn, phía dưới Đông Hải lại là một mảnh tiêu điều.
"Nếu như có kiếp sau... ta nhất định, nhất định sẽ không lựa chọn gặp lại ngươi."
Trên khuôn mặt tái nhợt của thiếu nữ hiện ra một nụ cười. Nàng vốn dĩ đã xinh đẹp, nụ cười yếu ớt này lại càng dễ dàng lay động lòng người. Sóng biển xung quanh cuồn cuộn, cung điện sụp đổ, tất cả vào thời khắc này dường như cũng không đáng nhắc tới.
Nam nhân mặc y phục màu đen ôm thiếu nữ ở trong lòng, vẻ mặt hắn ta lạnh lùng không có một chút biến hóa nào, chỉ có tia u ám trong mắt là chuyển động, nhưng thoáng một cái đã biến mất khiến người ta cảm thấy đây chỉ là ảo giác. Hắn ta dịu dàng lau đi vết máu ở khóe miệng nàng, không hiểu nói:
"Nàng vốn dĩ có thể đi cùng ta."
Như vậy nàng sẽ không cần phải chết.
"Sau đó thì sao? Bảo ta nhìn người nhà và tộc nhân đều chết trong trận hải nạn này à?"
Nàng dùng giọng nói một mỏi khẽ khàng nỉ non:
"Ta vẫn nhớ... vẫn nhớ cái ngày chúng ta gặp nhau lần đầu tiên, chúng ta cùng nhặt vỏ sò... Không đúng, là ngươi nhìn ta nhặt... Khi đó ta đã nghĩ, tại sao nam nhân này lại bày ra cái thái độ cao cao tại thượng đó, như vậy sẽ khiến cho ta cảm thấy mình chỉ là một đứa bé ấu trĩ..."
Hắn ta nói:
"Nàng thật sự vẫn là một đứa bé."
So với tuổi thọ mấy nghìn năm của hắn, nàng chỉ là một tiểu nữ tử mấy trăm tuổi mà thôi.
"Cho nên ta vẫn thường nói ngươi không thú vị mà..."
Nàng cười, lại họ ra một ngụm máu, nhưng ngay cả sức lực giơ tay lên lau đi nàng cũng không còn nữa. Nàng thờ ơ hỏi: "Dáng vẻ bây giờ của ta nhất định rất xấu nhỉ...
"Không đâu, nàng là nữ nhân đẹp nhất ở Thần giới, ngay cả nữ nhân Ma giới cũng không sánh bằng nàng" trang nói ra, đến nửa phần tình ý cũng không cảm nhận được, có lẽ hắn chỉ là đang trần thuật lại sự thật nhàm chán mà thôi.
Cho nên, nàng không cam lòng, không cam lòng tại sao mình đã động tình rồi mà hắn vẫn giữ thái độ không lạnh không nóng như vậy. Nàng hỏi một lần cuối cùng:
"Quân Dục, ngươi đã từng yêu ta chưa?"
Yêu?
Thế nào mới được coi là yêu?
Quân Dục không hiểu:
"Ta không biết."
"Vậy ngươi... tại sao ngươi lại nói muốn đưa ta về Ma giới?
"Ta chỉ là không muốn nàng chết."
Nàng khó khăn cười một tiếng, nụ cười rực rỡ giống như trước đây nàng vẫn cười:
"Ngươi nói chuyện vẫn thành thật như vậy... Quân Dục, ngươi luôn nói ta là một đứa bé chưa trưởng thành, nhưng thật ra... ngươi mới là đứa bé."
Hiếm khi thấy hắn cố chấp nói:
"Ta đưa nàng về Ma giới."
"Không... Ta không đến Ma giới, ta là người của Thần giới, là con cháu của Long tộc. Ta tuyệt đối sẽ không... tuyệt đối sẽ không đồng ý để ngươi chuyển hoá ta thành ma."
"Đây là cách duy nhất có thể cứu được nàng." Linh khí trong cơ thể nàng đã tan hết, rất nhanh nàng sẽ suy yếu mà chết, nhưng có ma khí bù vào thì khác, cho dù cách này cũng sẽ khiến nàng từ thần biến thành ma.
"Quân Dục... sao ngươi phải ép mình làm gì?"
Nàng chậm rãi nói:
"Không có ai hiểu rõ ngươi hơn ta. Ngươi là một người không hiểu tình cảm là gì, cho nên... cho dù ta chết rồi, ngươi cũng sẽ không đau khổ... Ngươi không cần ép mình... bày ra vẻ mặt lo lắng cho ta như vậy..."
Hắn mấp máy môi nhưng nàng đã ngắt lời hắn trước:
"Ta vẫn thích... vẫn thích người dùng dáng vẻ lạnh như băng nói với ta... không được làm liều... Mỗi lần ngươi nói câu này, ta đều không nhịn được càng muốn liều lĩnh hơn chút nữa, ví dụ như bây giờ ta tự giết mình..."
Một giọt lệ rơi xuống từ khóe mắt nàng, hắn dùng ngón tay lau đi giọt lâ kia: "Nàng từng nói, nàng không thích khóc."
"Đây cũng là... lần cuối cùng ta khóc ở trước mặt ngươi. Quân Dục..."
Giọng nàng đã dần dần yếu đi:
"Ngươi làm ta tổn thương sâu đậm như vậy... Nếu như thật sự có kiếp sau, thật ra ta vẫn muốn gặp ngươi một lần. Ta muốn... muốn đâm vào trái tim ngươi một đao... để cho ngươi cũng nếm thử mùi vị của đau đớn..."
Cuối cùng nàng cũng nhắm hai mắt lại, rất lâu không nói gì nữa.
Rất lâu sau đó, nam nhân mặc y phục đen giống như đã biến thành pho tượng nói:
"Kiếp sau sao? Ta sẽ... đợi nàng."