Mau Xuyên Công Lược Nữ Xứng Có Độc (Dịch Full)

Chương 37 - Quyển 4 - Chương 3: Công Lược Anh Hàng Xóm

Quyển 4 - Chương 3: Công lược anh hàng xóm Quyển 4 - Chương 3: Công lược anh hàng xómQuyển 4 - Chương 3: Công lược anh hàng xóm

Cũng có nghĩa là những thứ như tình cảm vượt qua phạm vi giới hạn, hắn sẽ không chạm đến. Cho dù là diễn biến phát triển bình thường theo đúng kịch bản thì đối với nữ chính Phương Nhã Nhã khiến hắn rung động, hắn cũng duy trì khoảng cách lý trí, không xa không gần.

Khi tình cảm giữa cô ta và Mục Thiên Trạch có bước phát triển, hắn cũng chỉ hơi tiến gần bước gần, tạo cảm giác tồn tại bên cạnh Phương Nhã Nhã mà thôi.

An Đồng là người như vậy, hắn thích kiểm soát mọi mặt, và cũng chỉ có hắn mới có thể làm được chuyện ấy. Người đàn ông này là một thử thách vô cùng lớn, nhưng Phong Quang không cảm thấy nản, ngược lại trong lòng cô trỗi dậy ngọn lửa chinh phục rất mạnh mẽ.

Người đàn ông này, cô nhất định phải chinh phục, không chỉ là vì nhiệm vụ, quan trọng hơn là quả thực, cô rất muốn có người đàn ông này.

Cô nói ngọt ngào:

"Vậy thì tốt rồi, từ giờ, tôi sẽ bắt đầu đeo đuổi anh."

"Tôi sẽ mỏi mắt trông chờ." Vẻ mặt dịu dàng của An Đồng rõ ràng không phải là vẻ mặt của một chàng trai đang chờ đợi mà là vẻ mặt muốn nhấn chìm người khác trong đắm say.

Phong Quang với ý chí mạnh mẽ lấy lại tỉnh thần rất nhanh, cô đến sau lưng hắn, đẩy chiếc xe lăn:

"Không phải anh rất hoài niệm cảnh vật nơi đây sao? Vậy tôi cùng anh đi xung quanh đây nhé."

Hắn cười nhẹ: "Được."

Lúc trước, An Đồng cũng là học sinh trường này, vì sức khỏe không tốt, đa số thời gian, hắn đều học ở nhà, nhưng cảnh vật trong trường đều in dấu trong đầu hắn.

Thật ra Phong Quang cũng là ngày đầu đến trường, cô vốn không biết xung quanh có cảnh vật gì, đơn thuần là đi đến đâu xem đến đó, có khi đi hơi xa, An Đồng còn phải nhắc cô làm sao để quay về, khiến người mù đường như cô có chút ngại.

Cuối cùng Phong Quang và An Đồng cùng về nhà. An Đồng cũng không hỏi sao cô không ở lại học, vì giờ học, học sinh ở ngoài trường Tứ Diệp Thảo lông nhông đâu chỉ riêng mình cô.

Đêm nay gió lạnh hiu hiu, Phong Quang tắm xong lấy bài tập chạy ra khôi nhà. Me câ còn ở câng †tv tăna a. cha câ aần đâyv nhải vi lý mêt eế vu án không thể về nhà được, cô giúp việc trong nhà không dám cản cô, nên giờ cô là đứa con gái không ai quản.

Cô chạy chậm đến biệt thự nhà An Đồng. Lần này cô không nhấn chuông trên cửa sắt, mà xắn tay áo lên nghĩ ra cách trèo qua tường. Cô còn biết trước nên đã bắt hệ thống chủ cộng cho mình rất nhiều điểm nhanh nhẹn, việc leo tường không làm khó được cô, gõ cánh cửa lớn đang khóa, tiện tay hái một đóa tường vy đỏ.

Không lâu, nghe tiếng gõ An Đồng ra mở cửa, lần này hắn không có ngồi xe lăn, mà là tay chống nạng, nhìn thấy Phong Quang, hắn còn chưa kịp cảm thấy bất ngờ, trước mắt xuất hiện thêm một đóa tường vy đỏ đang nở. Phong Quang cười nói:

"Đúng là hoa tươi xứng với người đẹp mà, đóa hoa này tặng anh nhé."

Hắn nhận hoa, mới phát hiện cô đã tỉ mỉ bỏ hết gai, hắn bật cười:

"Đây hình như là hoa ở vườn thì phải."

"Chẳng phải có câu mượn hoa kính Phật sao? Tôi tay không đến đây thì không lịch sự, có chút quà mới tốt, tôi nghĩ chắc anh chưa nhận qua hoa người khác tặng, nên lấy thứ này. Anh yên tâm đi, sau này tôi sẽ bù đóa hoa này cho anh."

Cô nói như đầy lý lẽ, lằng lặng đem cánh tay bị gai đâm giấu sau lưng. An Đồng nhìn thấy động tác nhỏ của cô, nhưng hắn không nói gì.

Có một điều Phong Quang đã nói sai, thật ra hắn từng nhận hoa, mà còn rất thường xuyên, nhưng đó là hoa lúc hắn nằm viện. Đây đúng là lần đầu tiên hắn được tặng hoa theo kiểu này, cảm giác rất mới lạ. Phong Quang còn đang mở to mắt nhìn hắn, thì hắn mỉm cười lùi một bước:

"Vào nhà chơi không?"

"Có chứ!"

Phong Quang chỉ đợi câu nói này của hắn, cô vội gật đầu. Đi vào trong, cô mới biết nhà hắn được thiết kế theo phong cách cổ điển giản dị, các vật dụng và trang trí trong nhà, đèn thủy tinh treo trên trần, đều là gam màu ấm, nhìn rất ấm áp, nhưng cũng rất trống trải.

An Đồng chống nạng đi đến ngồi vào xe lăn, hắn cắm tường vy đỏ vào bình hoa, quay đầu lại nói:

"Cô Hạ, mời ngồi tự nhiên."

"Được."

Phong Quang ngồi trên sofa êm ái, quan sát hết từng ngóc ngách của ngôi nhà, cô dè dặt hỏi: "Tôi ở chung với mẹ, mấy ngày nay bà đi công tác, nên không ở nhà."

"Hả? Vậy mấy ngày nay anh..."

An Đồng cười trừ lờ đi sự lo lắng của Phong Quang:

"Hằng ngày, người giúp việc theo giờ đều đến và bác sĩ riêng nhà tôi cách vài ngày sẽ qua đây một lần."

Nghe xong, Phong Quang thở dài thườn thượt không yên tâm. Nếu không ai chăm sóc hắn, cô có thể qua đây, đây là cơ hội quá tốt để kéo gần tình cảm.

"Cô đến tìm tôi, có việc gì không?"

"Tôi nghe mọi người xung quanh đây nói, anh là sinh viên trường đại học Minh Thành."

"Đúng vậy." An Đồng gật đầu, năm nay hắn đã là sinh viên năm tư rồi.

"Vậy tốt quá rồi. Đại học Minh Thành khó thi lắm, thành tích của anh nhất định rất tốt, nên... anh có thể giúp tôi bổ túc không?"

Phong Quang để sách trên bàn, nhìn hắn với vẻ tội nghiệp. Nói thật, với hành động trốn học của cô, có thể thấy cô không phải người thích học. An Đồng nhìn quyển sách toán trên bản, cười hỏi:

"Cô không hiểu chỗ nào?"

Phong Quang lộ nụ cười tươi vui vẻ, cô lật đại một trang:

"Chỗ này tôi không hiểu... còn chỗ này! Chỗ này nữa!"

Đến cuối cùng, quyển sách này không có chỗ nào cô hiểu cả, giảng cô cũng không nghe vào bao nhiêu, cứ lo chìm đắm trong giọng nói ấm áp cuốn hút của hắn, nhìn ngón tay thon dài của hắn đang cầm cây bút mà ngây người.

An Đồng vừa giảng xong một câu, hắn buông bút xuống, nhẹ nhàng hỏi:

"Cái tôi giảng, cô có hiểu không?"

"Hiểu!"

"Vậy tôi mời cô nói lại một lần, được chứ?"

"Hả?" Cô bối rối.

"Chẳng phải cô nói hiểu rồi sao? Vậy nói lại một lần, chắc không có gì khó."

"Cái này... Cái này..."

Cô hiểu cái khỉ khô ý! Rõ ràng là mải ngắm vẻ đẹp của người ta! Phong thoại này đã cứu lấy cô, cô nhẹ cả người. An Đồng nghe điện thoại:

"Xin chào, tôi là An Đồng."

Không biết đầu kia nói gì mà Phong Quang thấy mặt hắn biến sắc, nụ cười nhẹ nhàng không còn nữa, mà là sự lo âu.

"Tôi biết rồi, tôi sẽ đến đồn cảnh sát."

Cúp máy xong, An Đồng nhìn Phong Quang, nói lời xin lỗi:

"Cô Hạ, tôi nghĩ việc bổ túc đành phải tạm dừng tại đây, tôi có việc phải ra ngoài."

Phong Quang lập tức đứng dậy:

"Anh muốn đi đồn cảnh sát? Tôi đi cùng anh!"

Hắn từ chối:

"Khuya như vậy, cô nên về nhà chứ không phải ra ngoài cùng tôi, đừng để cha mẹ cô lo lắng."

"Mình anh ra ngoài khuya như vậy, tôi cũng không yên tâm. Anh không biết bây giờ rất nhiều nam giới độc thân đi đêm gặp nguy hiểm, hơn bữa cha mẹ tôi không có ở nhà, họ không biết tôi đang làm gì, sẽ không lo lắng cho tôi đâu."

Cô nhíu mắt: "Dù sao anh không cho tôi đi, tôi cũng sẽ đi theo anh."

An Đồng bỗng nhiên cảm thấy nhức đầu. Hai người phân tranh một hồi, cuối cùng Phong Quang thắng. Cô và An Đồng cùng đi xe của nhà họ An đến đồn cảnh sát. Người gọi điện cho An Đồng là một ông chú ăn mặc vô cùng lôi thôi lếch thếch, ông ta tên Lý Tất, khoảng hơn ba mươi tuổi, ánh mắt lộ ra sự sắc bén không thể xem thường.

An Đồng bị bắt đi hỏi riêng, Phong Quang chỉ có thể ngồi chờ trên ghế bên ngoài phòng làm việc.

"Cậu An." Lý Tất nhìn người thanh niên đối diện, nói:

"Chúng tôi nhận được báo án từ đồng nghiệp của mẹ cậu nói mẹ cậu đã mất tích một tuần rồi. Đương nhiên, cậu cũng đừng nghĩ sự việc quá tệ. Tôi gọi cậu đến là muốn biết tuần vừa rồi, cậu có liên hệ với mẹ mình không?"

"Không." An Đồng chau mày:

"Mẹ tôi nói phải đi công tác một tháng, bà đi công tác là chuyện bình thường, có khi rất bận cũng không gọi điện cho tôi."

"Cho nên, cả tuần nay dù bà ấy không gọi điện cho cậu, cậu cũng không thấy lạ." khi cậu còn nhỏ và ra nước ngoài rồi."

"Đúng, mẹ nuôi tôi lớn."

Lý Tất cảm thán: "Mẹ đơn thân, không dễ dàng chút nào."

"Chú cảnh sát."

An Đồng giấu cảm xúc trong đôi mắt đen láy:

"Tôi muốn biết, bây giờ các chú định nghĩa việc mẹ tôi mất tích là gì?"

"Tạm thời là mất tích, hiện chúng tôi chỉ biết là không thể liên lạc với bà An. Theo như lời đồng nghiệp nói, bà ấy không phải là người không để lại thông tin gì đã đột nhiên rời khỏi, hoặc tôi nói như vậy có chút quá đáng...", Lý Tất đắn đo một hồi:

"Trước khi chưa phát hiện thi thể chúng tôi không thể coi đây là án hình sự."

"Tôi hiểu rồi."

Tuy nét mặt An Đồng trầm ngâm, nhưng hắn không giống với những người khác khi biết tin người thân của mình xảy ra chuyện. Hắn không khóc, chỉ là bị bao trùm trong không khí yên tĩnh, chìm đắm trong thế giới riêng của mình, dù có lo lắng cũng không thể hiện ra ngoài.

Nghĩ đến vừa rồi khi An Đồng được đẩy xe lăn đi vào, Lý Tất còn nhìn người ta ngơ ra một giấy, giờ ông ta mới cảm thấy không nên, có chút mất tự nhiên ho khan một tiếng:

"Cậu An, nếu mấy ngày tới cậu có nhận được tin của mẹ mình hãy thông báo cho chúng tôi biết nhé. Tiếp theo, cũng mời cậu đợi tin của chúng tôi, một khi có phát hiện gì mới, tôi sẽ thông báo cho cậu, cậu có thể về nhà rồi."
Bình Luận (0)
Comment