Quyển 14 - Chương 8: Công lược tiên sinh dạy học trên thiên giới
Quyển 14 - Chương 8: Công lược tiên sinh dạy học trên thiên giớiQuyển 14 - Chương 8: Công lược tiên sinh dạy học trên thiên giới
Ánh mắt Tô Phạt lúc này đã lạnh tới cực điểm, nhưng sau khi hắn cảm nhận được hơi thở của những người khác thì lập tức xoay người lại, nhìn thấy Phong Quang đang đứng phát ngốc ra, sự lạnh lùng trong mắt hắn liền thay đổi. Khi hắn tới gần Phong Quang rồi, giống như mùa xuân đến, mặt đất trở nên ấm áp, trong mắt hắn cũng chỉ còn một mảnh dịu dàng.
"Phong Quang, nàng đã tới rồi."
Hắn nắm lấy tay cô rất tự nhiên, hoàn toàn coi Thanh Nhai chân quân bên cạnh như không khí.
Thanh Nhai nhún vai. Người ta không thèm để ý tới hắn ta thì thôi vậy, dù sao hắn ta cũng chẳng mất miếng thịt nào.
Phong Quang vẫn đang thất thần, nghe thấy Tô Phạt gọi mình thì mới hồi hồn, chớp mắt mờ mịt, ngơ ngẩn hỏi:
"Tô Phạt... Trước kia... có phải ta cũng cầu thân với huynh như thế này không?"
"Đúng thế... Phong Quang, nàng nhớ ra rồi sao?"
Ánh mắt hắn hơi lay động, không biết đang vui mừng hay lo lắng nữa.
"Hình như ta nhớ được một chút chuyện này."
Cho dù cô có nghĩ thế nào thì cũng chỉ nhớ lại được đúng một màn mưa hoa trong ánh hoàng hôn đó, cô đã hét lên:
"Tô Phạt, ta muốn lấy huynh", còn những cái khác thì cô thật sự không nhớ ra được.
Nhưng ít ra như vậy cũng đủ để cô xác nhận một chuyện, đó là trước đây, cô thực sự thích người đàn ông này, nhưng cũng vì xác định được điều đó nên cô càng thêm bối rối. Không biết tại sao trước kia mình lại lựa chọn ở bên Tô Phạt, chẳng lẽ cô thật sự đã đổi mục tiêu công lược hay sao?
Trước kia, hình như đúng là cô đã từng có "tiền án" không hay ho về chuyện này rồi... Phong Quang quả thực không nhớ rõ lắm.
Thấy cô lại ngẩn người, Tô Phạt vuốt ve đỉnh đầu cô, ôn tồn an ủi:
"Nghĩ không ra cũng không sao, Phong Quang đừng ép mình làm gì."
"Ừm..."
"Này, Tô Phạt!"
Bắc Minh Vũ đã đi tới, giống như Tô Phạt chẳng thèm để ý tới Thanh không có gì đáp lại sự thổ lộ của ta à?"
Vân Tước đứng cách đó không xa xách theo hộp đồ ăn đi tới sau lưng Phong Quang. Vì đã chứng kiến từ đầu tới cuối mọi chuyện nên nàng ta vội vàng giải thích với cô:
"Công chúa đừng hiểu lầm cô gia, cô gia từ đầu tới cuối hoàn toàn không nói gì cả, chỉ có Quận chúa Bắc Minh đơn phương tình nguyện mà thôi!"
Khí thế Bắc Minh Vũ bùng nổ bức người:
"Cái con nha đầu thối này câm miệng ngay! Chuyện của bổn tiểu thư và Tô Phạt, ngươi quản được à?"
Vân Tước quýnh lên:
"Ngươi! Ngươi là đồ không biết xấu hổ! Công chúa của chúng ta là biểu tỷ của ngươi, cô gia là biểu tỷ phu của ngươi, sao ngươi có thể nói ra được chuyện không biết xấu hổ như thế chứ!"
"Ta theo đuổi tình yêu đích thực thì có gì sai à?"
Tô Phạt nói:
"Không sai."
"Cô gia?"
Vân Tước không dám tin đây là lời mà Tô Phạt có thể nói ra.
Phong Quang cũng nhìn Tô Phạt.
Tô Phạt hơi mỉm cười, nắm tay Phong Quang khẽ vuốt ve. Hắn không hề nhìn Bắc Minh Vũ mà chỉ nhìn chăm chăm vào Phong Quang nói với vẻ dịu dàng thắm thiết:
"Nhưng Quận chúa theo đuổi sai người rồi. Đời đời kiếp kiếp, ta đều sẽ chỉ theo Phong Quang. Thê tử của ta chỉ có Phong Quang, cũng chỉ có một mình Phong Quang là đủ rồi."
Những lời này khiến cho Bắc Minh Vũ chẳng thể nói thành lời về việc chấp nhận làm thiếp thất của hắn.
Nhưng nàng ta vẫn không cam lòng:
"Tại sao chàng lại không thể tiếp nhận ta chứ? Chàng và Phong Quang đã lấy nhau hơn trăm năm nay rồi, tình cảm mới mẻ đã sớm chẳng còn gì. Nàng ta đã từng là đệ tử của chàng, ta cũng là đệ tử của chàng lựa chọn ta không tốt hơn sao?"
"Quận chúa."
Tô Phạt nhìn về phía Bắc Minh Vũ và mỉm cười. Tuy hắn đang cười "Nhớ kỹ thân phận của người, đừng có làm ra bất kỳ chuyện thừa thãi nào."
Đôi mắt của hắn dường như có thể nhìn thấu lòng người, sắc mặt Bắc Minh Vũ lập tức trắng bệch.
Tô Phạt thu lại tầm mắt, nói khẽ với Phong Quang:
"Chúng ta về thôi."
"Ừm..."
Hắn nắm tay cô, nhanh chóng đi xa, Vân Tước đi theo phía sau bọn họ.
Đợi đến khi bóng dáng cả ba biến mất rồi, Thanh Nhai chân quân mới chậc lưỡi hai tiếng:
"Nghĩ đâu ra cái cách này thể không biết? Đạp lên vảy ngược rồi kìa."
"Ai cần ngươi loI"
Bắc Minh Vũ vừa rồi còn trầm mặc, giờ đối mặt với Thanh Nhai chân quân thì khí thế lại dâng lên.
Thanh Nhai chân quân híp mắt, dường như chẳng thèm để ý, nói:
"Quận chúa, cô muốn dùng cách này để cứu người thì sớm muộn gì cũng bị hẳn giết thôi."
Bắc Minh Vũ siết chặt góc váy, động tác nhỏ này đã để lộ ra việc, quả thực là nàng ta đang cực kỳ sợ hãi.
Trên đường trở về, Tô Phạt nói muốn đưa Phong Quang đi dạo đây đó nên bảo Vân Tước về trước.
Tô Phạt vẫn nắm tay Phong Quang không buông, nhẹ giọng hỏi:
"Lần này Phong Quang tới học viện là vì muốn thăm ta ư?"
"Phải..."
Ánh mắt Phong Quang hơi mơ hồ, không dám nói mình tới để hỏi thăm về người tên Lưu Li kia.
Ánh mắt u ám sâu thẳm của hắn dường như có thêm một tia ánh sáng.
"Ta rất vui."
"Ta tới thăm huynh... là chuyện nên làm."
Thấy dáng vẻ vui sướng đó của hắn, cô thực sự không nói được ra sự thật là cô tới đó để hỏi thăm về Lưu Li.
"Trước kia, ngày nào Phong Quang cũng tới học viện thăm ta. Phong Quang nói tính ta quá hiền, sợ sẽ bị người khác bắt nạt."
Nói đến đâv kháe môi hắn nở mêt nu CƯờồi rang rõ và hanh nhúc- "Nhớ tới chuyện ta thường xuyên khiến Phong Quang phải lo lắng, đó là chuyện chưa được của ta. Hôm nay lại để Phong Quang thấy cảnh tượng này... ta thực xin lỗi."
Phong Quang vội vàng nói:
"Chuyện này không liên quan tới huynh mà, là Quận chúa Bắc Minh đơn phương tình nguyện thôi."
"Quận chúa... trước giờ luôn bất hòa với Phong Quang, nàng ta sẽ cố ý làm ra rất nhiều chuyện, ta cũng không thấy lạ, ta chỉ sợ Phong
Quang sẽ vì thế mà hiểu lầm ta."
"Không đâu... Huynh yên tâm đi, ta chắc chắn sẽ tin tưởng huynh."
Lời này, đến Phong Quang cũng chẳng tin nổi.
Tô Phạt cười khẽ, đưa Phong Quang đi tới Đăng Thiên Lâu, từ nơi này nhìn xuống, có thể ngắm được hết phong cảnh của Thiên giới. Lúc này, màn đêm đang dần buông xuống, đèn lồng ở các cung điện đều đã được thắp sáng đưa mắt ra xa, chỉ thấy từng điểm sáng lấp lánh.
"Trước kia Phong Quang rất thích tới nơi này, cảnh ở nơi này cực kỳ đẹp, dường như giơ tay là đã có thể chạm vào biển mây rồi."
Phong Quang ngắm cảnh đêm mỹ lệ, gật đầu nói:
"Đúng là nơi này rất đẹp."
"Nàng thích thì sau này ta sẽ thường xuyên đưa nàng tới đây."
"Được..."
Hắn duỗi tay muốn chạm vào mặt cô, Phong Quang nghiêng đầu tránh đi theo bản năng. Tay hắn cứng đờ, chậm rãi buông xuống, nhưng nụ cười nhẹ nhàng trên khóe môi vẫn không thay đổi,"Phong Quang, mấy ngày nữa là tới sinh thần của Thiên Hậu, nàng có muốn đi dự không?"
"Thiên Hậu? Ý huynh là... mẫu thân của ta ấy à?"
"Đúng thể"
"Đương nhiên là ta phải đi rồi."
Sinh thần của mẫu thân cô, cô mà không tới dự thì bất hiếu quá.
Tô Phạt nói:
"Vậy mấy ngày nữa, ta sẽ đưa nàng tới Thiên Cung."
Cô ngoan ngoãn gật đầu:
"Được."
Nhưng đúng lúc này, Phong Quang lại cảm nhận được một hơi thở rất hắn nói khẽ với Phong Quang:
"Nàng chờ ta ở đây, ta sẽ quay lại nhanh thôi."
"Có chuyện gì sao?" Cô túm lấy tay hắn theo bản năng.
"Đừng lo lắng."
Sự lo lắng của cô khiến cho gương mặt hắn trở nên dịu dàng hơn hắn.
Hắn xoa đỉnh đầu cô, hơi khom lưng, cúi đầu ghé sát vào mặt cô, nhẹ giọng nói:
"Ta đi một lát rồi về ngay, chờ ta ở đây."
Đầu óc cô bị sự mê hoặc làm cho choáng váng, chỉ có thể gật đầu một cách không tự chủ:
"Được..."
Cô vừa dứt lời, hắn lập tức biến mất ngay trước mặt.
Đến khi hơi thở nam tính mãnh liệt kia tan đi rồi, nhịp đập trái tim Phong Quang mới trở lại bình thường. Tuy cô cũng hơi tò mò không biết hơi thở lúc nãy là gì, cũng không biết tại sao Tô Phạt lại đột nhiên rời đi như thế, nhưng Phong Quang nhớ kỹ lời hắn nói, ngoan ngoãn đứng ở Đăng Thiên Lâu chờ hắn quay về.
Nhưng trên Đăng Thiên Lâu lại xuất hiện một vị khách không mời mà tới.
Một người đàn ông mặc trang phục màu đen bỗng nhiên xuất hiện trước mắt Phong Quang, hẳn nhìn về phía cô, nở một nụ cười rạng rỡ:
"Chào buổi tối, đại di(1)..."
*x+*xx*xx*xx*x***
(1) Đại di: Dì cả, (chị đầu của mẹ ruột )