Quyển 14 - Chương 10: Công lược tiên sinh dạy học trên thiên giới
Quyển 14 - Chương 10: Công lược tiên sinh dạy học trên thiên giớiQuyển 14 - Chương 10: Công lược tiên sinh dạy học trên thiên giới
Vân Tước trang điểm cho Phong Quang xong cũng phải khen một câu:
"Công chúa không hổ là người đẹp nhất trong khắp Tam giới, chỉ cần trang điểm một chút thì đám nữ tiên khác đều xách dép đuổi theo cũng không kịp."
"Tuy nói vẻ bề ngoài không quan trọng bằng nội tâm, nhưng nếu bề ngoài mà đẹp thì cũng cực kỳ thu hút mắt nhìn mà."
Phong Quang nhìn mình ở trong gương, khi nói ra câu nói có nửa phần tự khen ngợi bản thân này, cô hoàn toàn không cảm thấy thẹn thùng một chút nào.
"Công chúa nói rất đúng... Ôi, nếu em cũng có thể đẹp như công chúa thì tốt rồi."
Tiểu nha đầu bắt đầu thở ngắn than dài.
Phong Quang ngẩng đầu nhìn nàng ta, chỉ thấy Vân Tước cũng là một cô nương có diện mạo mỹ lệ, thanh tú thì không khỏi buồn cười:
"Người than thở cái gì chứ? Ta cảm thấy ngươi cũng rất xinh đẹp mà
"Nhưng so ra vẫn kém công chúa mà."
"Sao hả? Ngươi còn muốn đẹp hơn ta nữa cơ à?"
"Công chúa hiểu lầm rồi, Vân Tước không có ý đó!"
Thấy nàng ta định quỳ xuống nhận sai, Phong Quang lập tức kéo tay Vân Tước,"Được rồi, được rồi, ta chỉ nói đùa với ngươi thôi mà, ngươi không cần phải khẩn trương như thế đâu. Ta đã trang điểm lâu như thế, chỉ sợ Tô Phạt chờ ở bên ngoài sẽ sốt ruột, chúng ta mau đi ra ngoài thôi."
"Vâng, công chúa."
Vân Tước mở cửa phòng, Phong Quang bước ra ngoài, vừa liếc mắt một cái đã thấy người đàn ông đang đứng chờ dưới gốc cây quế.
Ánh mặt trời loang lổ chiếu lên người hắn, đổ bóng trên bạch y của hắn làm người ta có cảm giác như bên cạnh hắn có khói sóng nhẹ bay, thật sự không phải là người sống dưới trần gian.
Nghĩ tới đây, Phong Quang không khỏi cảm thấy buồn cười. Tô Phạt vốn không phải người trong trần thế, chính cô cũng không phải người sống dưới trần, bọn họ đang ở Thiên giới, là thần tiên trong miệng đám người trần tục. "Có thể được chờ mỹ nhân thì cho dù phải chờ bao lâu cũng chẳng quan trọng."
Thấy cô ăn diện lộng lẫy, trong mắt Tô Phạt cũng hoàn toàn không có vẻ kinh diễm gì, bởi vì ngày thường hắn đã luôn nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng thắm thiết như thế rồi. Sự dịu dàng, say đắm đó còn khó có được hơn là kinh diễm.
Phong Quang không muốn thừa nhận rằng trái tim mình đã đập lỡ một nhịp trước ánh mắt dịu dàng có thể dìm chết người của hắn.
Hắn cầm lấy tay cô rất tự nhiên:
"Chúng ta đi thôi."
Cô gật đầu: "Được."
Vân Tước đứng trong sân nhìn bóng dáng một nam một nữ dần đi xa, trong lòng không khỏi thầm nghĩ, tuấn nam mỹ nữ đúng là một đôi do trời se duyên.
Nhớ năm đó, có bao nhiêu người cảm thán, công chúa không chỉ có dung mạo kinh diễm thoát tục mà ngay cả thực lực cũng khó có thể địch nổi, không biết người đàn ông thể nào mới xứng đối với cô. Không ai ngờ được, cuối cùng người xứng đối với công chúa lại là một tiên sinh dạy học ở học viện Thiên giới chứ?
Chỉ là tiên sinh dạy học thôi sao?
Ánh mắt Vân Tước dần tối sầm xuống.
Thiên Cung quanh năm quạnh quẽ, vì tiệc mừng thọ của Thiên hậu nên hiếm khi trở nên náo nhiệt như thế. Khắp tam giới, cho dù là yêu hay là ma thì đều có không ít kẻ mang lễ vật đến mừng thọ. Khi tiến vào Thiên Cung, ai nấy đều phải lấy thiệp mời ra, chỉ có những người có thiệp mời mới có thể tiến vào, nhưng khi thị vệ canh của thấy Phong Quang thì hoàn toàn không dám ngăn cô lại, còn phải hành lễ với cô, chào cô một câu.
Phong Quang cảm nhận được cái lợi của việc có thân phận cao quý. Cô cùng Tô Phạt tiến vào Thiên Cung, đang đi trên hành lang thì lại không hẹn mà gặp với một thiếu nữ.
Hôm nay Bắc Minh Vũ mặc váy lụa màu vàng nhạt, nàng ta vừa nhìn thấy Tô Phạt thì ánh mắt sáng rực, cười xông lên, nói với vẻ đầy đáng yêu:
"Chào lão sư."
Nhìn dáng vẻ vui sướng này của nàng ta thì cứ ngỡ như nàng ta đã quên hẳn chuyện tỏ tình mấy hôm trước rồi, nhưng có một điểm chung đó là từ đầu tới cuối, nàng ta hoàn toàn phớt lờ Phong Quang. to tát cả. Cô đâu phải vàng bạc châu báu mà bắt ai ai cũng phải yêu thích chứ. Con người sống là phải tiêu dao, tự tại, nếu phải làm cho mỗi người đều thích mình thì quá vất vả, mà trước giờ Phong Quang không phải là kiểu người thích làm khó mình như vậy.
Tô Phạt mỉm cười lễ phép:
"Quận chúa, ở bên ngoài học viện, người không cần gọi ta là lão sư, gọi ta một tiếng biểu tỷ phu sẽ thích hợp hơn."
"Còn lâu ta mới thừa nhận chàng là biểu tỷ phu của ta ấy!"
Bắc Minh Vũ bĩu môi, dáng vẻ tức giận vừa ngây thơ lại vừa đáng yêu,
"Không phải chàng không biết ta thích chàng, huống chỉ, năm đó chàng cưới Phong Quang cũng vì nàng ta mang thân phận công chúa, chàng không thể phản kháng được, không thể không cưới nàng ta. Nhưng ta thì khác, ta sẽ không dùng thân phận để ép chàng."
"Ngươi nói cái gì?"
Phong Quang vốn đã định giả làm người tàng hình lập tức lên tiếng:
"Ngươi nói năm đó ta và Tô Phạt thành thân là vì ta lấy thân phận ép buộc huynh ấy ư?"
Rốt cuộc Bắc Minh Vũ cũng đưa mắt nhìn sang Phong Quang:
"Nếu không ngươi nghĩ người thanh cao, tao nhã như Tô lão sư đây sẽ cưới một nữ nhân chỉ biết đánh đấm như ngươi chắc..."
"Quận chúa."
Khóe mắt Tô Phạt hơi cong, đôi mắt nhìn thì tưởng là đang cười nhưng bên trong lại như có mưa to gió lạnh tích tụ lại,"Có vẻ người đã hiểu lầm chuyện này rồi. Hôn sự của ta với Phong Quang là hai bên tâm đầu ý hợp, nếu ta không muốn thì không ai có thể ép ta làm chuyện mà ta không muốn làm."
Một câu này là nói thật. Trong khắp tam giới này, người có thể ép buộc được Tô Phạt còn chưa sinh ra đời, mà nói thể cũng không được chuẩn lắm... Phong Quang là người duy nhất có thể ép buộc được hắn. Bởi vì trân trọng nên hẳn bằng lòng vì cô làm bất cứ chuyện gì, ngay cả việc mà hắn không muốn làm thì hắn cũng sẽ chấp nhận thỏa hiệp.
"Đâu phải có mình ta nói lời này đâu..."
Bắc Minh Vũ lui về sau một bước, túm chặt góc váy của mình, cố lấy dũng khí nói:
"Tất cả mọi người đều nói như thế. Lão sư không ham danh lợi, chỉ có hứng thú với thảo dược, là người tao nhã, cao thượng. Năm đó chuyện nói
Thiên Đế vì muốn giữ mặt mũi cho con gái nên mới âm thầm tạo áp lực ép chàng phải cưới Phong Quang"
Tô Phạt đáp:
"Đây chỉ là lời đồn thổi mà thôi, quận chúa không nên coi là thật. Có những người cứ thích nói linh tỉnh sau lưng người khác, lại không ngờ cuối cùng sẽ phải trả giá."
Sắc mặt Bắc Minh Vũ trắng bệch, không khỏi nhìn về phía Phong Quang.
Phong Quang nhạy bén cảm nhận được bầu không khí khác thường, thấy tiểu cô nương trước mặt bỗng nhiên im bặt, chỉ nhìn mình chằm chằm thì cảm thấy tâm tình hơi vi diệu. Cô đang định mở miệng nói gì đó để không khí hòa hoãn lại thì trên hành lang lại có một nam nhân khác đi tới.
Thanh Nhai chân quân thong thả bước tới gần, thấy ba người quen đứng ở đây thì "ồ" lên một tiếng:
"Trùng hợp quá, ta còn đang nghĩ không biết người quen đầu tiên sẽ gặp ngày hôm nay là ai cơ đấy? Không ngờ lại gặp được ba vị đây."
"Thật là trùng hợp, Thanh Nhai chân quân."
Phong Quang cười tủm tỉm chào hỏi lại, nghĩ thầm có gã Thanh Nhai chân quân với diễn xuất tiêu sái ở đây rồi, thật đúng là thời cơ tốt để làm không khí dịu lại,"Chân quân cũng tới dự tiệc đấy à?"
Thực ra, đây là một câu hỏi vô nghĩa, nhưng có lẽ Thanh Nhai cũng nhận ra bầu không khí quỷ dị ở đây nên trả lời lại cô cực kỳ nghiêm túc:
"Ta tới dự tiệc. Trước đây, mỗi lần Thiên Hậu tổ chức mừng thọ thì hầu hết ta đều đang đi du ngoạn bên ngoài. Năm nay vừa vặn ta ở học viện làm lão sư dạy kiếm thuật, làm gì có lý do không tới dự tiệc chứ."
Tô Phạt cười nói:
"Thanh Nhai chân quân tiêu dao tự tại, muốn mời ngài tới dự tiệc cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì. Năm đó khi ta và Phong Quang tổ chức hôn lễ, ngài cũng không hề tới tham gia."