Quyển 14 - Chương 18: Công lược tiên sinh dạy học trên thiên giới
Quyển 14 - Chương 18: Công lược tiên sinh dạy học trên thiên giớiQuyển 14 - Chương 18: Công lược tiên sinh dạy học trên thiên giới
Vậy chỉ còn có một cách... giết chết hẳn.
Phong Quang đứng ở trước giường, lằng lặng nhìn người đàn ông có dung nhan hoàn mỹ đang ngủ, ánh trăng thanh lãnh hắt lên mặt cô, soi rõ một phần đấu tranh trong mắt cô lúc này.
Cô đang do dự, cho dù cô không hiểu tại sao mình lại do dự như vậy. Chỉ cần giết chết hắn thì mọi chuyện có thể giải quyết xong xuôi, cô sẽ không phải lâm vào cảnh chết đi sống lại tuần hoàn vô tận kia nữa, mà Tiếu Tiếu cũng sẽ an toàn... Chắc chắn chuyện Hệ thống chủ biến mất có liên quan với hắn. Có lẽ, chỉ cần giết được hắn, sau đó cô tự sát thì có thể quay trở về không gian màu trắng kia, mà Hệ thống chủ cũng sẽ ở đó, nhưng cô có thể đảm bảo mọi chuyện đi đúng như ý mình được không?
Không thể.
Cô không thể đảm bảo hắn thật sự có thể dễ dàng chết đi như thế, cũng không thể đảm bảo sau khi mình chết thì còn có thể gặp lại Hệ thống chủ như mình đã nghĩ hay không.
Sự tình gần như bế tắc tại đây, đây là một ván bạc khổng lồ mà cô không thể nào đánh cược nổi.
Giết hắn cũng không thể vì nóng lòng nhất thời được.
Phong Quang tự nói với bản thân như thế, trước khi xác định xong tình huống của Tiếu Tiếu thì cô mới có thể đưa ra quyết định. Nếu hắn cứ vậy chết đi, có khi cô sẽ mãi mãi không tìm được Tiếu Tiếu nữa.
Cuối cùng, cô vẫn lựa chọn nằm trở lại giường, đưa lưng về phía người đàn ông, đến khi trời gần sáng, khó khăn lắm cô mới tiến được vào giấc ngủ.
Tô Phạt mở mắt ra, đôi mắt đen láy dường như còn tối tăm hơn cả bóng đêm, cũng càng xinh đẹp hơn, mang theo một tỉa nguy hiểm mê người.
Hắn giơ tay ôm lấy eo cô, một tia nỉ non tràn ra khỏi khóe môi:
"Tại sao... nàng cứ không chịu tin ta như thế."
Âm thanh này quá nhỏ, người đã ngủ say không hề nghe thấy.
Sáng sớm hôm sau, thời tiết sáng sủa.
Phong Quang tỉnh dậy, ngày trước thì cô hay ngủ đến khi mặt trời đã lên cao, nhưng từ sau khi biết được những việc kia, cô không dám ngủ quá cứ lúc nào, mà người tạo ra hết thảy những chuyện này chính là người đàn ông đang nằm bên cạnh cô đây.
Ngủ cùng với hắn trên một chiếc giường thì có khác gì ngủ cùng giường với một con hổ dữ chứ?
Nhưng cho dù cô có dậy sớm thế nào thì Tô Phạt vẫn cứ rời giường trước cô một bước. Phong Quang vừa ngồi dậy từ trên giường thì Tô Phạt đã bưng chậu nước rửa mặt tới, hắn cười nói:
"Vân Tước không ở đây, sau này Phong Quang chải đầu, rửa mặt đều phải dựa vào ta rồi."
Phong Quang hơi hoảng hốt, một lúc lâu sau mới nở một nụ cười:
"Những việc này... ta có thể tự làm mà."
Cho dù hắn muốn lấy được thiện cảm của cô, làm cô cam tâm tình nguyện móc trái tim mình ra nhưng làm thế này thì quá mức cẩn thận và tỉ mỉ rồi, cô có phải trẻ con ba tuổi đâu cơ chứ.
Nhưng Tô Phạt lại nói:
"Có thể rửa mặt, chải đầu, trang điểm cho Phong Quang là một chuyện rất thú vị mà."
"Thú vị ở chỗ nào chứ?"
"Phong Quang không hiểu đâu, bất kỳ chuyện gì làm cho nàng, ta đều cảm thấy thú vị cả."
Tô Phạt buông chậu rửa mặt xuống, đi tới mép giường, vuốt mái tóc hơi rối của cô, cuối cùng đặt một nụ hôn lên môi cô, cười khẽ nói: "Phong Quang, ta đưa nàng xuống nhân gian chơi nhé!"
"Xuống nhân gian?"
Tỉnh táo lại sau nụ hôn kia, Phong Quang ngơ ngác hỏi,"Tại sao đột nhiên lại muốn đưa ta xuống nhân gian làm gì?"
"Đã nhiều ngày rồi, vì vết thương nên Phong Quang cứ ở mãi trên Thiên giới, còn ít khi ra khỏi Vị Danh Cư, ta muốn đưa nàng xuống nhân gian giải sầu."
"Vậy huynh không phải đi dạy học à?"
"Yên tâm, ta đã xin nghỉ ở chỗ viện trưởng rồi."
Xin nghỉ? Hắn cần sao? Cho dù hắn có nghỉ không tới học viện mấy ngày thì Thái Bạch Kim Tinh cũng chẳng dám nói gì hết.
Chuyện xuống nhân gian cứ thế coi như là chốt.
Dựa theo quy củ, người trong Thiên giới không thể tùy tiện xuống Thượng Lão Quân, chỉ sau khi Thái Thượng Lão Quân đồng ý thì mới được phép đi, còn người nào tự mình hạ phàm thì sẽ phải chịu hình phạt sét đánh.
Mà loại người như Tô Phạt, hắn muốn đưa Phong Quang hạ phàm, cho dù không tới chỗ Thái Thượng Lão Quân báo một tiếng thì cũng chẳng ai dám cản hắn.
Một đường thông suốt xuống được tới nhân gian, bước trên đường phố náo nhiệt, Phong Quang vẫn còn cảm thấy hơi mờ mịt. Bởi vì đã ở trên Thiên giới yên tĩnh quá lâu nên dường như cô cũng chưa thể quen ngay được với cảnh tượng náo nhiệt nơi này.
Tô Phạt mua một xâu kẹo hồ lô đưa cho cô, khóe mắt cong lên:
"Giờ chỉ cho phép Phong Quang ăn một xâu kẹo hồ lô thôi nhé, nếu không nàng lại giống như lần trước, ăn nhiều quá rồi về kêu đau răng."
"Lần trước?"
Cô cắn một miếng kẹo hồ lô theo bản năng sau đó chớp mắt một cách khó hiểu:
"Lần trước cái gì cơ?"
"Ta quên mất đấy, giờ Phong Quang đã không còn nhớ những chuyện trước đây nữa."
Hắn giơ tay ra, dùng lòng bàn tay dịu dàng lau đi vết đường dính trên khóe miệng cô:
"Rất lâu trước kia, ta từng đưa Phong Quang tới con phố này dạo chơi. Khi đó, Phong Quang ầm ï muốn ăn kẹo hồ lô, ta không nhẫn tâm được với nàng nên cho nàng ăn tới bốn, năm xâu liền, cuối cùng lại nghe nàng kêu đau răng. Tuy ta đau lòng lắm nhưng vẫn rất muốn nói một câu nàng đúng là tự làm tự chịu."
Hắn nói với vẻ buồn cười, Phong Quang nghe xong cũng cười nhạt:
"Ta cũng biết ta thích ăn vặt... đặc biệt là đồ ngọt... Đây là thói quen không thể nào thay đổi được."
"Phong Quang không cần phải thay đổi, thích ăn gì thì cứ ăn cái đó thôi, đã có ta ở bên cạnh nàng giám sát rồi, chỉ cần không vượt quá mức độ thì Phong Quang muốn ăn gì cũng được hết."
"Ta biết rồi... Không cần huynh giám sát, ta cũng sẽ không tra tấn răng của mình nữa."
Hiếm hoi lắm cô mới nói ra mấy lời bịt miệng người như thế, bởi vì cô khó chịu cách nói chuyện như đang nói với trẻ con của hắn. Tuy Tô Phạt nói thế nhưng vẫn cứ nắm lấy tay cô, dịu dàng nói tiếp:
"Ta còn nhớ rõ là ở đằng trước có một quán trọ, chúng ta đã từng ở đó, giờ đã qua hơn trăm năm rồi, không biết nó có còn ở đó không nữa."
"Hơn một trăm năm trước chúng ta đã tới nhân gian rồi sao?"
"Đúng, cũng có thể nói là trước đó nữa..."
Sau đó, hắn chẳng nói gì, chỉ hơi rũ mắt để lộ ra sự trầm mặc.
Phong Quang nhìn hắn hồi lâu cũng chẳng thấy hẳn nói nốt câu kia, không khỏi thắc mắc:
"Sao huynh không nói nữa?"
Tô Phạt cười:
"Nhớ tới chúng ta ngày trước, bỗng nhiên thấy cảm khái."
"Chúng ta ngày trước... Đúng rồi, ta nghe nói, trước kia ta là học trò ở học viện Thiên giới, mà huynh là lão sư ở đó."
Hắn gật đầu:
"Đúng thế."
"Chúng ta thật sự là sư đồ luyến (tình thầy trò) sao?"
"Sư đồ luyến... ừm, cái tên này nghe có vẻ chuẩn đấy."
Đầu tiên, Tô Phạt khẳng định ba chữ "sư đồ luyến", sau đó nói tiếp:
"Chúng ta đúng là sư đồ luyến."
"Vậy huynh kể cho ta nghe đi, chúng ta đã ở bên nhau thế nào vậy?"
Bọn họ vừa đi vừa nói chuyện với nhau.
"Đây là một chuyện xưa vô cùng thú vị."
Tô Phạt nhếch môi, nụ cười mê người này của hắn khiến cho không ít cô nương đang đi trên đường phải ngoái đầu lại nhìn, tuy nhiên hắn dường như chẳng hề nhận ra.
Nhưng Phong Quang lại chú ý tới chuyện đó, cô hừ trong lòng mấy tiếng, thầm nói quả nhiên người phàm là sinh vật chú trọng vẻ bề ngoài, mà thực ra, chính cô cũng là người hay chú ý tới vẻ bề ngoài...