Quyển 15 - Chương 35: Công lược hội trưởng hội học sinh
Quyển 15 - Chương 35: Công lược hội trưởng hội học sinhQuyển 15 - Chương 35: Công lược hội trưởng hội học sinh
Biến cố phát sinh ngoài dự đoán thế này không chỉ khiến những người khác sững sờ, mà đến cả não Phong Quang cũng toàn dấu hỏi chấm.
"Cho dù là nam hay là nữ tôi cũng đều không có hứng thú, bởi vì tôi chỉ thích cậu thôi."
Cổ Lam dùng giọng dịu dàng ngọt ngào nói, khóe mắt vẫn lén nhìn về phía Mộc Cẩn.
Vẻ mặt Mộc Cẩn dần dần trở nên phức tạp, vì ngay lúc này, ngay cả tâm tình của mình cô ta cũng không làm rõ được. Rõ ràng Hàn Trần mới là người cô ta vẫn luôn mơ ước, nhưng bây giờ nhìn thấy Cổ Lam tỏ tình với Phong Quang, đột nhiên cô ta lại thấy khó chịu trong lòng.
"Buông tôi ra."
Lần này Phong Quang không có tâm trạng đọ sức với Cổ Lam, cô lạnh mặt với cậu ta.
Sự thay đổi của Cổ Lam là vì cái gì, cô rất rõ, chắc chắn là vì giận Mộc Cẩn rồi, nhưng cô chưa bao giờ là quân cờ cho người khác tự ý sắp đặt, càng không thích bị người ta coi là công cụ để chọc tức người khác.
Cổ Lam nhếch mép gian xảo, phong khoáng mê người:
"Phong Quang, cậu xấu hổ sao? Không sao đâu, dù sao cậu cũng là vợ chưa cưới của tôi, cho dù có thân mật hơn nữa cũng là lẽ đương nhiên."
"Thân mật cái đầu cậu!"
Cậu ta không chịu buông cái tay đang ôm cô ra, Phong Quang liền nhấc thẳng đầu gối lên, mạnh mẽ đá trúng chỗ yếu ớt nhất trên cơ thể Cổ Lam. Cú đá này phát ra một âm thanh không hề nhỏ, các đồng bào nam có mặt ở đây dường như đều cảm nhận được nỗi đau đớn này.
Mặt Cổ Lam hết xanh rồi lại trắng, trắng rồi lại xanh. Cậu ta cố gắng duy trì tư thế tao nhã của mình, nhưng sự đau đớn không nói lên lời ở nửa thân dưới cho dù thế nào cũng không để cậu ta tao nhã được. Cậu ta không nhịn được mà buông lỏng hai tay ôm lấy cô ra, cũng nhân lúc này, Phong Quang lùi ra khỏi người cậu ta.
Cổ Lam gào lớn:
"Hạ Phong Quang!"
Dường như việc nói lớn có thể giúp cậu ta giảm bớt một chút đau đớn.
"Goi tôi làm cái gì?" Trong lòng Phong Quang có chút hoảng sợ, nhưng người ta nói thua người chứ tuyệt đối không được thua khí thế, cho nên cô vẫn đứng thẳng lưng trước mặt Cổ Lam.
Cổ Lam vừa nhìn thấy bộ dạng của cô thì tức điên lên nhưng lại không có chỗ phát tiết, cú đá vừa rồi của cô thật sự là không hề nhẹ, chỗ đó của cậu ta vẫn còn đang đau, nhưng cậu ta phải nhịn, cậu ta nghiến răng, nghiến lợi đi tới gần cô:
"Hạ Phong Quang, tôi thấy cậu không muốn sống nữa rồi!"
Nhưng rất đáng tiếc, cậu ta vẫn còn chưa đến được gần Phong Quang thì đã bị một người chặn lại.
"Cổ Lam, cậu quá kích động rồi."
Hàn Trần đi tới trước Phong Quang. Cậu ta nhìn Cổ Lam cười lạnh lùng, dáng vẻ này đã trở thành sự đối lập cực lớn với bộ dạng hỗn hển lúc này của Cổ Lam.
Cổ Lam hung hăng nói:
"Hàn Trần, ở đây không có chuyện của cậu, cậu tránh ra cho tôi!"
Hàn Trần dùng thái độ khách quan nói:
"Hôm nay là sinh nhật của Mộc Cẩn, việc gì cậu phải khiến bầu không khí trở nên không vui như vậy? Nói thật lòng thì cho dù là chuyện tỏ tình ban đầu, hay là chuyện cậu... ừm, bị thương ngoài ý muốn, hình như đều là do cậu tự gây ra."
Điều này thật sự thú vị. Khi nhắc tới mấy chữ "bị thương ngoài ý muốn" này với Cổ Lam, ý cười trong mắt Hàn Trần càng sâu đậm hơn.
Lửa giận trong lòng Cổ Lam đã dâng cao đến đỉnh điểm. Cậu ta thừa biết trước giờ tên Hàn Trần này đã bất hòa với mình, có cơ hội là sẽ bày ra tư thế của một học sinh ngoan để chế nhạo cậu ta một hai câu. Trong lòng cậu ta cũng hiểu rõ, Hàn Trần nói không sai, tất cả mọi chuyện ngày hôm nay gần như đều do cậu ta tự mình gây ra, nhưng từ trước đến nay cậu ta lại không phải là một người biết nhận sai.
"Hàn Trần, Hạ Phong Quang là vợ chưa cưới của tôi, bây giờ tôi muốn nói chuyện với cô ấy, cho dù tôi có muốn đưa cô ấy rời khỏi đây thì cậu cũng không có quyền quản tôi."