Quyển 15 - Chương 38: Công lược hội trưởng hội học sinh
Quyển 15 - Chương 38: Công lược hội trưởng hội học sinhQuyển 15 - Chương 38: Công lược hội trưởng hội học sinh
"Sau đó thì sao?"
Hàn Kỳ hỏi khẽ, lại lật tiếp một trang sách trong tay, từ đầu tới cuối, cậu ta đều nhìn vào cuốn sách. Nếu không phải cậu ta hỏi câu này, người bên cạnh sẽ hiểu lầm rằng cậu ta căn bản không hề chú tâm nghe chuyện.
Phong Quang vô cùng yếu ớt nói:
"Sau đó Cổ Lam nói mình nhất định sẽ khiến nhà họ Cổ đồng ý hủy bỏ hôn ước."
Trong bữa tiệc cô mạnh mẽ bao nhiêu thì bây giờ cô lại nhát gan bấy nhiều.
"Ừm."
Phản ứng của cậu ta rất bình thản, giống như chỉ là sau khi nghe một câu chuyện đơn giản, đưa ra một từ bình luận ngắn gọn qua quýt.
"Hàn Kỳ... có phải là cậu không vui không?"
Cậu ta lại lần nữa nói ra hai từ đơn giản:
"Đâu có."
"Chắc chắn là cậu không vui rồi!"
Tuy nói cậu ta dịu dàng dửng dưng không khác gì ngày thường, nhưng Phong Quang vẫn nhận ra được, cậu ta tức giận rồi.
Cô rút cuốn sách trên tay cậu ta ném qua một bên, dùng hai tay nâng mặt cậu ta lên, ép cậu ta phải nhìn thằng vào mình, cô bạnh hàm ra nói:
"Tôi đã nói tôi và Hàn Trần không có gì hết rồi. Tôi và tên Cổ Lam đó càng không có gì hơn, cậu không tin tôi sao?"
Hơi thở của Hàn Kỳ tĩnh mịch tao nhã, cậu ta cười mà như không cười:
"Phong Quang cần lòng tin của tôi sao?"
"Cần!"
Cô lớn tiếng nói.
Hình như cậu ta hài lòng hơn một chút, ý cười trong mắt cậu ta cũng nhiều hơn, nhưng cũng thê lương hơn rất nhiều:
"Tôi biết rất rõ, cậu sẽ không thích Cổ Lam, vì cái người tên Cổ Lam đó không phải là hình mẫu lý tưởng của Phong Quang."
Cô thích đàn ông dịu dàng nho nhã, nhưng từ miệng cô mô tả thì Cổ sở thích của cô, cô sẽ không động lòng với người như Cổ Lam.
Phong Quang lại hỏi:
"Vậy tại sao cậu lại không vui..."
"Hàn Trần."
Hàn Kỳ nói khẽ hai từ này, trong đôi mắt u ám sâu thẳm dường như ẩn chứa một tia ảm đạm:
"Tôi và cậu ấy có cùng một khuôn mặt, cùng một sở thích, nói không chừng còn cùng tính cách nữa, nhưng có một thứ không giống... Cậu ấy có một thứ mà tôi không có, đó là một cơ thể khỏe mạnh."
"Nhưng cậu ấy..."
Phong Quang cắn môi, Hàn Trần là người nhân bản, cái gọi là khỏe mạnh của cậu ta chẳng qua chỉ là tạm thời mà thôi.
Hàn Kỳ ngước mắt lên, trong đôi mắt đen láy phản chiếu khuôn mặt lo lắng của cô.
Cậu ta giơ tay lên, nhẹ nhàng phủ lên mu bàn tay cô đang đặt trên mặt mình:
"Cơ chế sinh lý của Hàn Trần chỉ được thiết lập đến năm mười tám tuổi, chẳng mấy chốc ngày ấy sẽ đến, nhưng trước khi mười tám tuổi, cơ thể cậu ấy khỏe mạnh hơn bất cứ ai. Phong Quang, tôi thường nghĩ rằng, nếu như chỉ cho tôi thời gian mười năm không phải nằm trên giường bệnh, tôi cũng bằng lòng."
"Đừng mà... tôi không muốn cậu chết, cho dù cả đời cậu nằm trên giường bệnh, tôi cũng không muốn cậu chết... Hàn Kỳ, không sao đâu, cho dù cậu mãi mãi chỉ có thể sống trong phòng bệnh, tôi cũng sẽ ở bên cậu. Tôi sẽ cố gắng để cậu không cảm thấy nhàm chán, cho nên... cho nên cậu đừng có suy nghĩ như vậy nữa, được không?"
Cô vòng tay qua cổ cậu, dựa đầu vào ngực cậu, giọng nói khẩn cầu này khiến người ta nghe mà cảm thấy đau lòng.
Hàn Kỳ xoa nhẹ lưng cô, thấp giọng nói:
"Tôi rất may mắn, chí ít trong lúc tôi còn sống vẫn có thể gặp được cậu. Phong Quang. cậu và tôi là người của hai thế giới khác nhau. Cuộc sống của cậu và tôi hoàn toàn khác biệt. Tôi không nên đem bi thương vào thế giới của cậu, vậy nên cho dù tôi có đố ky đến nỗi thay đổi hoàn toàn, tôi cũng hi vọng... lựa chọn cuối cùng của cậu sẽ là Hàn Trần."
"Tôi không cần. “
"Nghe tôi nói này." Cậu hôn lên đỉnh đầu cô, khóe mắt hơi cong lên, cậu cười còn khó chịu hơn cả khóc:
"Có lẽ ba tôi sẽ có cách để kéo dài tuổi thọ của Hàn Trần, chỉ cần..."
Chỉ cần cậu chết đi.