Quyển 15 - Chương 42: Công lược hội trưởng hội học sinh
Quyển 15 - Chương 42: Công lược hội trưởng hội học sinhQuyển 15 - Chương 42: Công lược hội trưởng hội học sinh
Cậu nhẹ nhàng hôn cô, khế hôn cánh môi cô, sau đó càng tìm kiếm vào sâu hơn nữa.
Phong Quang nhắm mắt lại, mi mắt đẫm lệ khẽ run lên. Hàn Kỳ chỉ cảm thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của cô càng khiến cậu khó mà kiềm chế. Hương vị ngọt ngào của cô khiến cho khả năng tự kiểm soát đáng tự hào ngày thường của cậu tuyên bố sụp đổ. Hôn lên đôi môi thanh ngọt của cô, mùi hương thoang thoảng ngọt ngào mà không chán trên người cô lướt qua chóp mũi, cậu chỉ thấy bản thân trước giờ luôn chín chắn kiểm chế, dường như có thể mất kiểm soát bất cứ lúc nào.
Tim cậu đập nhanh liên hồi, Hàn Kỳ hiểu rất rõ, tim đập và tâm trạng mất kiểm soát sẽ khiến sức khỏe cậu rơi vào nguy hiểm lần nữa, nhưng cậu hiểu rõ mà vẫn không muốn dừng lại. Cậu không biết mình còn bao nhiêu cơ hội được ôm cô thật chặt, hôn cô như thế này nữa. Có lẽ ngay ngày mai thôi, cậu sẽ rời khỏi thế giới này, rời khỏi cô rồi.
Rất lâu sau đó, nụ hôn này vẫn phải dừng lại vì Phong Quang không thở nổi nữa.
Lúc này cô đã không còn khóc, trên khuôn mặt xinh đẹp nhuộm sắc hồng càng làm người ta động lòng, nhưng cô không kịp xấu hổ, vì cô phát hiện ra sắc mặt của cậu lại trắng bệch hơn:
"Hàn Kỳ... có phải cậu thấy không thoải mái không? Tôi đi gọi bác sĩ!"
"Không cần đâu."
Hàn Kỳ kéo cô đang định đứng dậy đi lại, nắm lấy bàn tay cô, thuận thể kéo cô cùng nằm xuống giường, cuốn sách thường ngày cậu thích đọc nhất cũng rơi xuống nền nhà lạnh như băng.
Nhưng cậu không có tâm tư để quan tâm, bây giờ trong mắt cậu chỉ có một mình cô mà thôi, cậu dịu dàng nói:
"Phong Quang ở bên tôi như vậy là được rồi."
Giọng nói nam tính nhuốm thêm sắc dục, vào thời khắc này càng trêu người, nhưng cậu không có cách nào làm gì nhiều hơn. Cậu cũng không thể làm gì nhiều hơn, hạnh phúc cả đời Phong Quang không thể hủy hoại trong tay cậu được.
Phong Quang giơ tay ôm lấy eo cậu, để cơ thể của cô và cậu sát lại hơn nữa.
Cô co đầu vào lồng ngưc câu: "Bây giờ cậu thật sự không sao chứ?"
"Nếu như nói thật sự có sao... vậy sợ rằng là có một miếng bánh ngọt ngon tuyệt bày ở trước mắt tôi, nhưng tôi cũng không thể ăn nó, điều này sẽ khiến tôi cảm thấy rất khó chịu."
Cậu khẽ cười, lại bổ sung thêm một câu:
"Thật sự là cơ thể rất khó chịu."
Sắc mặt Phong Quang đỏ ửng, không dám tưởng tượng hiện giờ cậu lại vẫn có thể đùa giỡn được:
"Hàn Kỳ! Tôi thật sự lo lắng cho cậu đó!"
"Vậy tôi cũng nghiêm túc nói với Phong Quang..."
Đôi mắt cậu đen láy như trời đêm dần dần trở nên u tối sâu xa, dường như sâu không nhìn thấy đáy, có thể dễ dàng hút người khác vào cạm bẫy của cậu, cũng không thể nào thoát ra ngoài được nữa.
Cậu nói từng câu từng chữ, chậm rãi mà có lực:
"Tôi yêu cậu... cho dù đã tới đoạn cuối của sinh mệnh, tôi cũng muốn mang tình yêu với Phong Quang xuống mầ."
Đây là một câu tỏ tình khiến người ta sợ hãi.
Nhưng Phong Quang chỉ thấy tim đập mạnh liên hồi, cô ngẩn ngơ nhìn cậu con trai dịu dàng mà tốt đẹp trước mắt, cuối cùng xích lại gần hôn lên môi cậu một cái:
"Vậy thì trên bia mộ ấy... hãy khắc mấy chữ vợ Hạ Phong Quang di. '
Hàn Kỳ cười, cậu áp chặt tay phía sau gáy cô, hôn sâu hơn nữa.
Phong Quang rời khỏi bệnh viện rất muộn, thời gian đó Hạ Triều đã gọi mấy cuộc cho cô, cô cũng cúp máy. Sau khi về tới nhà, cô càng không có tâm trạng để ý đến sự chất vấn của ba cô, cô vô tri vô giác đi vào phòng mình, cả đêm mở mắt không thể nào ngủ được.
Sự ngọt ngào của tình yêu, cùng cảm giác bất lực không thể thay đổi được bủa vây lấy cô. Cô sợ hãi cuộn mình vào trong chăn, không muốn suy nghĩ thêm gì nữa.
Cho tới ba giờ sáng, điện thoại của cô vang lên, là một số lạ, chỉ do dự một lát, cô đã nhận điện thoại.
Đầu kia điện thoại truyền tới giọng nói nghẹn ngào lo lắng của một người phụ nữ:
"Cháu Hạ, bệnh của Hàn Kỳ đột nhiên trầm trọng hơn, sau buổi trị liệu hôm nay nó đã bỏ ống thở của mình. Nó đang tìm cái chết... Cháu có thể tới