Quyển 15 - Chương 46: Công lược hội trưởng hội học sinh
Quyển 15 - Chương 46: Công lược hội trưởng hội học sinhQuyển 15 - Chương 46: Công lược hội trưởng hội học sinh
Nhưng có một chuyện không cần mâu thuẫn, đó là cậu ta phải ở trong căn phòng tối tăm này, dần dần mục nát. Trong bóng tối này, đột nhiên xuất hiện một tia sáng.
Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, bóng người ngược sáng mà đến, là dáng người của một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn.
Ánh mắt màu đen của Hàn Trần vẫn có chút chưa thích ứng được với ánh sáng bất ngờ, sau một lát, cậu ta mới phát ra một tiếng cười khẽ:
"Chào buổi tối, bạn học Hạ."
"Bây giờ là buổi sáng rồi."
Phong Quang cẩn thận sửa lại lời cậu ta. Cô lại dừng một lúc lâu mới đi tới trước mặt cậu ta:
"Cậu không bị trói lại."
"Đúng vậy, tôi không bị trói lại."
"Vậy cậu đi đi."
Vẻ mặt điểm tĩnh của Hàn Trần cứng đờ, qua hồi lâu, cậu ta dùng ánh mắt có phải là cô điên rồi không nhìn cô:
"Cậu thật sự là Hạ Phong Quang sao? Chẳng lẽ cậu cũng là người nhân bản giống tôi à?"
"Đến lúc này rồi mà cậu không thể nghiêm túc một chút à?"
Cô không có bất cứ ý cười nào, vẻ mặt lạnh lùng.
Hàn Trần đứng lên, vốn dĩ cậu ta vẫn phải ngẩng đầu nhìn cô, nhưng bây giờ bởi vì ưu thế chiều cao mà biến thành cúi nhìn xuống cô.
Cậu ta lộ ra một nụ cười đẹp mắt:
"Cậu phải hiểu, cậu thả tôi rời đi, đồng nghĩ với việc tuyên bố ngày chết của Hàn Kỳ."
"Hàn Kỳ sẽ không chết."
Cô trả lời nhanh chóng mà có lực.
Cậu ta cười:
"Cậu chẳng qua là đang an ủi tôi mà thôi, đứng trước bệnh tật, rất nhiều người đều vô lực."
"Coi như cậu nói đúng... nhưng Hàn Kỳ cũng không hy vọng hy sinh "Điểm này tôi không bất ngờ chút nào, dù sao từ hồi còn nhỏ, anh ta ở trong ký ức của tôi đã là một... Thánh phụ như vậy."
Suy nghĩ một lúc, Hàn Trần mới tìm được hai chữ thích hợp để hình dung Hàn Kỳ. Cậu ta còn nhớ, khi còn bé cơ thể Hàn Kỳ yếu ớt, nhưng rất thích làm một số chuyện không làm được, ví dụ như muốn trèo cây cứu con mèo không xuống được, muốn cõng cậu ta vì ham chơi mà bị ngã đau chân... Từng chuyện từng chuyện, bây giờ nghĩ lại, Hàn Kỳ không phải là một Thánh phụ sao?
Không nhìn ra được từ Hàn Kỳ tồn tại bất cứ bóng tối nào, đây chính là điểm Hàn Trần ghét, cũng là điểm cậu ta hâm mộ.
Phong Quang khẽ cụp mắt xuống:
"Hàn Kỳ bị bệnh tật hành hạ đã chống đỡ được mười tám năm, tôi tin cậu ấy, cậu ấy không phải là người dễ dàng bị số phận đánh bại như vậy, cho dù là vì tôi... cậu ấy cũng phải cố gắng sống tiếp."
Cố gắng sống qua một giây, một phút, một giờ nữa... thời gian sẽ càng ngày càng nhiều, cô ngây thơ mong đợi như vậy.
"Nếu như anh ta không sống được nữa thì sao?"
Hàn Trần buồn cười hỏi, lời nói không nghiêm túc khiến cho người ta cảm thấy cậu ta chỉ là vì vui mới hỏi một câu như vậy.
Nhưng cậu ta tuyệt đối sẽ không ngờ được Phong Quang sẽ trả lời như thế nào.
"Nếu như cậu ấy không sống được nữa, vậy tôi sẽ đi cùng cậu ấy."
Trong đôi mắt xinh đẹp của cô vào thời khắc này bị vẻ nghiêm túc lấp đầy. Đây là một loại quyết tâm sẽ không dao động, một loại quyết tâm có thể khiến người ta chấn kinh.
Rất lâu sau, Hàn Trần cười một tiếng:
"Hạ Phong Quang, tôi có nên nói cậu ngốc không? Cậu nhát gan khuất phục cảm giác tội ác muốn thả tôi rời đi, nhưng lại có dũng khí ngu xuẩn cùng chết với Hàn Kỳ. Dùng mạng của tôi để đổi lấy mạng của hai người, đây không phải là một chuyện mua bán có lợi."
"Nếu như một người thanh niên hai mươi tuổi hy sinh vì cứu một ông cụ chín mươi tuổi trong một đám cháy, cậu nói xem chuyện này là một chuyện mua bán có lợi không?"
Hàn Trần trả lời như lẽ tất nhiên:
"Dĩ nhiên không phải rồi."
"Nhưng ở trong mắt tôi, sinh mạng không thể dùng con số để tính Cô nói:
"Cho nên tôi không nhìn cậu chết được, nhưng tôi lại có thể cùng Hàn Kỳ đi đến tận cùng sinh mạng."
Bầu không khí yên tĩnh lại.
Rất lâu, rất lâu, Hàn Trần khẽ "ha" một tiếng:
"Có lẽ là tôi hiểu một chút, tại sao cậu lại thích Hàn Kỳ, mà không thích tôi rồi."