Quyển 15 - Chương 50: Ngoại truyện 1 (Hàn Kỳ)
Quyển 15 - Chương 50: Ngoại truyện 1 (Hàn Kỳ)Quyển 15 - Chương 50: Ngoại truyện 1 (Hàn Kỳ)
Thứ bảy, mưa to như trút nước, bầu trời u ám làm không khí tang lễ càng thêm bi thương.
Người đến tang lễ đều mặc quần áo màu đen, cùng đến truy điệu một nhà khoa học có bước đột phá trọng đại trong lĩnh vực khoa học sinh vật - Hàn Vĩ.
Bởi vì ông ấy là một người đàn ông mới qua bốn mươi tuổi, nhưng đã nghĩ ra phương pháp tạo ra cơ quan nhân tạo vì thế ngành y học mới có tiến bộ lớn như vậy.
Ông ấy là một vĩ nhân.
Nhưng một tai nạn xe đã cướp đi mạng sống của ông ấy, bởi vì ông trời không cho phép có người có thể sửa lại kịch bản sinh mệnh của người khác, cho nên ông trời đã khiến cho vị vĩ nhân này lên thiên đường trước thời hạn.
Đúng vậy, Hàn Vĩ là một vĩ nhân.
Mục sư ôm tâm tình nặng nề đọc hết những lời tưởng niệm, tang lễ cũng tuyên bố kết thúc. Chân Vi khóc như đứt từng khúc ruột, được mọi người dìu lên xe trước.
Đây là một ngày trời mưa, đường cũng không dễ đi.
Hàn Kỳ nắm tay Phong Quang, quan tâm hỏi:
"Em vẫn ổn chứ?"
"Vâng, em không sao."
Phong Quang mặc một chiếc váy màu đen càng khiến cô nghiêm túc và trang trọng hơn. Một tay cô được Hàn Kỳ nắm lấy, một tay còn lại theo bản năng đặt lên cái bụng đã lớn của mình.
Cô mang thai đã năm tháng rồi. Sau khi tròn hai mươi, lúc vẫn còn đang học năm thứ hai đại học cô đã tổ chức hôn lễ với Hàn Kỳ. Hạ Triều đương nhiên không muốn gả con gái ra ngoài sớm như vậy, nhưng không biết làm sao khi gạo đã nấu thành cơm, Phong Quang đã mang thai rồi.
Sự nghiệp đại học tạm ngừng, bây giờ cô ở nhà yên tâm chờ sinh.
Sau khi trưởng thành Hàn Kỳ càng thêm chín chắn và có sức quyến rũ, ít nhất Phong Quang biết, ở trường đại học, gần như cứ cách vài ngày là lại có nữ sinh muốn tỏ tình với anh, mà câu trả lời của Hàn Kỳ chỉ có một, anh sẽ giơ nhẫn cưới đeo ở ngón áp út ra, lại cười nói một câu:
"Tôi đã kết hôn rồi." Dù cho anh thể hiện có vô tư như thế nào đi nữa, Phong Quang cũng sẽ cảm thấy không có cảm giác an toàn. Bởi vì cô mang thai rồi, người phụ nữ mang thai luôn đa nghỉ, cũng bởi vì ba chồng cô... cũng là ba của Hàn Kỳ đột nhiên qua đời, khiến cho cô càng cảm thấy bất an hơn.
Cô nói:
"Ba anh trước giờ đều rất cẩn thận, không uống rượu trước khi lái xe, lần này sao lại uống rượu rồi lái xe để xảy ra chuyện được?"
"Trước khi xảy ra chuyện, ông ấy mới lấy được giải thưởng học thuật, chắc là lúc vui vẻ đã buông lỏng."
Hàn Kỳ lại nghiêng ô thêm về phía cô, bả vai bên kia của anh đã bị nước mưa làm ướt hết, nhưng anh vẫn giống như không nhận ra.
Phong Quang đẩy ô về phía anh:
"Anh đừng chỉ quan tâm đến mỗi em thế, sức khỏe của anh không được tốt, ngộ nhớ sinh bệnh thì làm thế nào?"
"Nhưng nếu Phong Quang bị bệnh rồi, anh sẽ còn buồn hơn cả mình bị bệnh."
Khuôn mặt khôi ngô của anh lộ ra một nụ cười khẽ, như cây đón gió xuân, bộ âu phục màu đen càng làm anh thêm phong tình mê người.
Phong Quang không chịu nổi lời ngon tiếng ngọt của anh, cô chỉ có thể dựa vào anh gần hơn một chút, đỡ cho anh bị ướt mưa, nghĩ đến bản thân bây giờ, lại nghĩ đến Chân Vi, cô thở dài:
"Sau này mẹ phải làm thế nào đây?"
"Mẹ là một người phụ nữ kiên cường."
Bởi vì cô dựa sát vào, anh chuyển từ nắm tay sang khoác eo cô, anh thản nhiên nói:
"Con chúng ta sắp chào đời rồi, mẹ anh nhất định có thể nhanh chóng thoát ra khỏi bi thương."
"Chỉ mong như vậy."
Ấn tượng của Phong Quang đối với người mẹ chồng này không tệ lắm, cho nên cô hy vọng người phụ nữ mất chồng này có thể nhanh chóng bình tâm lại.
Hàn Kỳ cúi đầu nhìn đỉnh đầu cô, dịu dàng nói:
"Chúng ta về nhà thôi."
Cô gật đầu:
"Được." Từ sau khi Hàn Kỳ và Phong Quang kết hôn, hai người bọn họ dọn ra ngoài ở, cho nên lúc này ở trong nhà họ Hàn, sau khi Hàn Vĩ mất đi, trong nhà chỉ còn lại mỗi mình Chân Vi.
Cô giúp việc thấy bà ấy đau buồn quá độ, lại sợ bà ấy đói bụng, đi vào phòng bếp muốn làm bữa tối cho bà ấy bồi bổ thân thể.
Chân Vi ở trong phòng một mình, mắt bà ấy đã sưng đau lên từ lâu. Bà nhìn di vật của Hàn Vĩ đặt trên bàn, khóc không thành tiếng. Qua một lúc lâu, bà cầm điện thoại của Hàn Vĩ lên. Bà vẫn nhớ hình nền điện thoại của chồng là ảnh chụp chung của hai người bọn họ, cho dù bà biết sẽ càng thêm khó chịu, nhưng bà vẫn muốn nhìn xem. Mật mã điện thoại là sinh nhật của bà, lúc màn hình điện thoại sáng lên, thứ nhìn thấy không phải là hình nền điện thoại, mà là một đoạn ghi âm chưa kịp gửi đi.
Ma xui quỷ khiến thế nào, Chân Vi lại mở đoạn ghi âm đó ra.
"Tiểu Vi, chúng ta đã sai suốt mười năm rồi, Hàn Kỳ bây giờ không phải là con trai của chúng ta, nó là..."
Giọng người đàn ông chợt dừng lại, tiếng va chạm xe to lớn vang lên.