Quyển 15 - Chương 52: Ngoại truyện 3 (Hàn Kỳ)
Quyển 15 - Chương 52: Ngoại truyện 3 (Hàn Kỳ)Quyển 15 - Chương 52: Ngoại truyện 3 (Hàn Kỳ)
Nếu như không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bây giờ Hàn Vĩ đã ly hôn với Chân Vi, mà con trai bọn họ, cái đứa bé tên là Hàn Kỳ đó, quyền nuôi dưỡng cậu ta sẽ thuộc về Hàn Vĩ.
Hàn Kỳ đã chết rồi, vậy bây giờ người còn sống là ai?
Là Hàn Trần, Hàn Trần mười năm trước thay thế địa vị của Hàn Kỳ mà sống.
Vừa nghĩ đến việc hy sinh con trai ruột của mình để đổi lấy người nhân bản này, trái tỉm Chân Vi như bị dao cắt. Mặc dù tính tình bà không tốt, nhưng như vậy không có nghĩa bà không thương con mình, Chân Vi đau đớn lẩm bẩm:
"Tao đã sớm nói... tạo đã sớm nói, Hàn Vĩ không nghe lời tao, cứ muốn làm ra một người nhân bản..."
Bây giờ con của bà chết rồi, Hàn Vĩ cũng chết rồi, vậy tiếp theo... có phải là đến lượt bà không?
Hàn Kỳ... đương nhiên rồi, thật ra hắn là Hàn Trần, nhưng có điều nể tình hắn dùng cái tên Hàn Kỳ này mười năm, tạm thời vẫn cứ gọi hắn là Hàn Kỳ đi.
Hắn xoay cái ghế ở cạnh bàn lại một chút, tao nhã ngồi xuống. Hắn vắt chân lên, khoanh hai tay đặt ở trước bụng lười biếng dựa vào lưng ghế, đây là một loại tao nhã và cao quý kiêu ngạo. Khóe mắt hắn khẽ cong lên, mang theo ý cười nhìn người phụ nữ tỉnh thần sắp sụp đổ trước mặt giống như đang nhìn một con kiến.
Hắn nói:
"Tuyệt vọng rồi à? Trước khi tôi mười tuổi, tôi cũng tuyệt vọng như vậy."
Điểm khác nhau chính là người phụ nữ này không có năng lực thay đổi số phận của mình.
"Nếu như không phải là Hàn Vĩ... mày căn bản không thể sinh ra ở cái thế giới này!"
Bà ấy điên cuồng hét lên:
"Nhưng mày lại giết ông ấy, còn giết cả con tao! Mày là kẻ tiểu nhân vong ân phụ nghĩa!"
"Vong ân phụ nghĩa?"
Hắn hứng thú cười khẽ một tiếng: "Bà quên là ông ta làm thí nghiệm ở trên người tôi sao? Không ngừng lấy các bộ phận ở trên người tôi ra... rồi lại đặt bộ phận ông ta tạo ra vào, chỉ là vì muốn thực hiện cái thí nghiệm vĩ đại nhất của loài người. Cái gọi là ơn, tôi đã trả hết, nghĩa cũng đã trả xong, tôi không nợ nhà họ Hàn các người nữa."
Nói tới điểm này, Chân Vi đau khổ lắc đầu:
"Không... mày là người nhân bản, vốn dĩ là vì cái đó mà sinh ra, Hàn Vĩ không làm gì sai..."
Bà cố chấp cho rằng cái thí nghiệm vô nhân đạo này không có gì sai, hình như chỉ có nghĩ như vậy, bà mới có thể có lý do chính đáng để chỉ trích người đàn ông trước mặt.
Hàn Kỳ đột nhiên hỏi:
"Bà biết điểm thất bại nhất trong thí nghiệm của Hàn Vĩ là gì không?"
"Cái gì."
"Ông ta không nên vì tính thành công của thí nghiệm của mình mà để cho tôi có ý thức tự chủ."
Trong đôi mắt trong suốt của Hàn Kỳ lộ ra tia cười:
"Gen của tôi là hoàn mỹ nhất, tốc độ hoạt động não bộ của tôi nhanh hơn bất cứ ai, cho nên... tôi đã định trước sẽ không trở thành một người bị người ta khống chế rồi."
Đây là điểm thất bại lớn nhất trong thí nghiệm của Hàn Vĩ.
Vào mười năm trước, lúc hắn vẫn tên là Hàn Trần, ký ức của hắn chỉ có trong căn phòng màu đen, trong phòng bày đầy dụng cụ thí nghiệm và đồ dùng chữa bệnh. Vào năm năm tuổi, hắn gặp được một đứa bé trai giống hắn như đúc.
Điểm khác nhau chính là, đứa bé trai tên là Hàn Kỳ đó có thể đi lại tự do, được ba mẹ cưng chiều, mà đứa bé tên Hàn Trần là hắn chỉ có thể vĩnh viễn ở nơi không có ánh mặt trời này.
Bởi vì thí nghiệm không ngừng, hắn không có cơ thể khỏe mạnh, bởi vì thân phận người nhân bản, hắn đã định trước không thể lộ mặt.
Nguyên nhân Hàn Vĩ làm ra người nhân bản rất đơn giản, ông ấy muốn hoàn thành thí nghiệm cơ quan nhân tạo của mình, mà nguyên nhân ông ấy dùng DNA con trai ruột của mình để tạo ra một người nhân bản cũng rất đơn giản. Tế bào não của người bình thường có thể được mở rộng sử dụng chỉ có chưa đến 10%, mà Hàn Vĩ muốn sáng tạo ra sự tồn tại có thể khiến cho mức mở rộng của tế bào não vượt quá 10%, rất hiển nhiên, thí nghiệm a ânag ấy thành câng rồi.