Quyển 16 - Chương 2: Công lược thái tử nghèo
Quyển 16 - Chương 2: Công lược thái tử nghèoQuyển 16 - Chương 2: Công lược thái tử nghèo
Phong Quang không ngờ được là nó sẽ trả lời như thế, không khỏi phụt cười một tiếng:
"Ngươi cảm thấy ta đẹp nên mới trốn ở đây nhìn ta ư?"
"Ừm. "
Ánh mắt khẩn trương của đứa bé trai đảo loạn, không dám nhìn thẳng vào cô.
Trong lòng cô cảm thấy thật buồn cười, đương nhiên, cô vẫn khen nó một câu:
"Coi như ngươi tỉnh mắt, đừng ngồi trên mặt đất như thế, mau đứng lên đi."
Đứa bé trai nhìn cô duỗi tay ra, tay cô sạch sẽ và trắng nõn, sau đó nó lại cúi nhìn bàn tay đang chống xuống đất của mình, bàn tay bẩn thỉu dính đầy bụi bẩn, nó chần chừ không dám vươn tay ra nắm lấy.
Phong Quang chớp mắt, nếu nó đã không chịu đứng lên, vậy thì cô dứt khoát ngồi xổm xuống đối mặt với nó:
"Ngươi tên là gì thế?"
"Tên ta là Ô Kỳ..."
Cô chống tay lên cằm, nhìn cậu đầy vẻ thú vị:
"Ô Kỳ, tên ta là Phong Quang"
"Ta biết ngươi... ngươi là tiểu thư của Hạ phủ."
Ô Kỳ thận trọng nhìn cô:
"Ngươi đừng hiểu lầm, ta không theo dõi ngươi đâu. Trước kia khi Hạ lão gia tuần tra cửa hàng, ta thấy ngươi đi bên cạnh ông ấy."
Hạ gia là nhà giàu có nhất huyện Đồng. Ở trong huyện, dường như không ai là không biết tới cái tên Hạ Triều, ngay cả huyện lệnh khi giao tiếp với ông cũng phải nể mặt ông ba phần.
Phong Quang cười tủm tỉm:
"Ta có hiểu lầm gì đâu. Ở huyện Đồng này, các ngươi biết ta cũng là chuyện bình thường mà. Có điều... giờ đã không còn sớm nữa, ngươi không về nhà à?"
Hiện tại là thời điểm mặt trời lặn, người đi lại trên phố càng lúc càng thưa thớt, một đứa trẻ vẫn còn chơi ở bên ngoài giờ này là quá nguy hiểm, nhất là gần đây còn xảy ra chuyện trẻ con thường xuyên mất tích nữa. "Ta về đây..."
Ô Kỳ từ từ đứng lên, nó ngượng ngùng bối rối nhìn Phong Quang:
"Hạ tiểu thư... tạm biệt."
Nói xong, nó hoảng hốt chạy biến.
Phong Quang bỗng nhiên có ảo giác mình giống như mãnh thú hồng hoang vậy. Cô ôm Tiểu Tú Cầu đứng lên, nhìn theo bóng dáng đứa bé trai nhanh chóng biến mất, cũng đúng lúc này, sau lưng chợt truyền tới âm thanh của tiểu nha hoàn.
"Tiểu thư, thì ra người ở đây!"
Một nữ hài khoảng chừng mười tuổi chạy tới, tên nàng ta là Liên Tử, là tỳ nữ bên người Phong Quang.
Phong Quang quay đầu lại nhìn thoáng qua Liên Tử, sau đó đi về phía nhà mình:
"Kích động như thế làm gì chứ? Ta có đi lạc đâu mà sợ."
"Tiểu thư, người đột nhiên biến mất không thấy, nô tỳ sẽ rất lo lắng."
Liên Tử đưa xâu kẹo hồ lô trong tay cho Phong Quang. Vừa rồi nàng ta nghe lệnh Phong Quang chạy đi mua kẹo hồ lô, mới một lúc mà đến khi quay về đã phát hiện chẳng thấy Phong Quang đâu nữa.
Phong Quang cắn một miếng kẹo hồ lô, chậm rãi nói:
"Đều tại Tiểu Tú Cầu chạy lung tung, ta đuổi theo nó nên mới chạy ra tận bờ sông, sau đó thì ta quên mất đường về luôn."
Lời cô nói đều là thật. Đúng là vì Tiểu Tú Cầu chạy đi nên cô mới chạy theo, mà cô thì rất ít khi được ra phố chơi, thế nên vừa đi xa một chút liền quên mất đường trở về.
Liên Tử sợ hãi vỗ ngực:
"Còn may là đã tìm được tiểu thư, nếu lỡ như để lạc mất người, chỉ sợ lão gia sẽ lo lắng muốn chết."
"Cha ta á?"
Phong Quang bĩu môi:
"Chỉ sợ giờ ông ấy còn đang bận ở thư phòng nghĩ đường làm ăn ấy chứ."
"Tiểu thư..."
"Được rồi, ngươi không cần nói thay ông ấy đâu."
Phong Quang nở một nụ cười: thế?"
Liên Tử nhát gan, sợ phiền phức nhưng lại có một ưu điểm cực kỳ lớn là tốc độ hỏi thăm tin tức quả thực có thể so sánh được với nhân viên tình báo.
"Đúng là nô tỳ có nghe được một ít tin tức."
Liên Tử vô cùng đắc ý trả lời:
"Chẳng phải chuyện ầm ï nhất gần đây là vụ án mạng kia hay sao? Nô tỳ nghe nói nha môn đã điều tra ra được một ít manh mối rồi đấy."
*x*+*xx*x*x***
"Manh mối gì thế?"
"Nghe nói tuy rằng nhìn Liễu thị kia an phận thủ thường như thế nhưng thực ra luôn thích chủ nhân của Linh Lung trang, vẫn luôn lén chạy tới Linh Lung trang tìm người đấy."
Liên Tử hạ thấp giọng:
"Tiểu thư, người cũng biết, chủ nhân của Linh Lung trang chẳng bao giờ ra khỏi trang. Hắn tên gì, trông như thế nào cũng chẳng ai biết được. Ở đó ngoại trừ có một quản gia hay ra ngoài mua đồ vào một thời điểm cố định ra thì chẳng có ai ra vào nữa cả, em nghe nói..."
Phong Quang không khỏi nghiêm túc hẳn lên:
"Nghe nói cái gì?"
"Có người cách rất xa ở bên ngoài thôn trang có nhìn thoáng qua, kết quả là thấy được một con quỷ tóc bạc! Tất cả mọi người đều đang nói trong thôn trang đó có một con quỷ chuyên ăn thịt người!"
Liên Tử sợ hãi ôm mặt, chữ "quỷ" này với trẻ con mà nói thì thực sự là một tồn tại vô cùng đáng sợ.
Phong Quang cũng quên cắn kẹo hồ lô đang cầm trên tay:
"Quỷ tóc bạc á?"
"Đúng thế, nghe nói người nhìn thấy con quỷ tóc bạc đó sau khi về nhà sẽ sinh bệnh mà chết đấy."
Liên Tử tỏ vẻ vô cùng thần bí:
"Em đoán chắc chắn là Liễu thị bị con quỷ tóc bạc đó cắn chết rồi."
Trong đầu Phong Quang như có gió lốc quét qua, cô nhanh chóng xem lại cốt truyện, phát hiện trong đó không hề có tình tiết ma quỷ gì thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói như bà cụ non:
"Buuẩn cười th↠đấv chẳng lẽ nha môn không bắt được hung thủ nên quy kết tội này cho quỷ à?"
"Cái này... nô tỳ cũng không rõ lắm."
Liên Tử mê man:
"Nhưng mấy năm gần đây huyện Đồng chẳng xảy ra chuyện gì, Linh Lung trang mới chỉ xuất hiện có mấy năm mà huyện Đồng vừa xảy ra chuyện trẻ con mất tích lại tới truyện có án mạng. Giờ tất cả mọi người đều đang nghĩ chủ nhân Linh Lung trang là sát thần đấy."
"Lúc thì nói người ta là quỷ, lúc lại nói người ta là thần. Cổ hủ!"
Phong Quang làm bộ làm tịch lắc đầu, rất có vẻ như đang cảm thán chuyện sao người trên thế gian lại ngu muội tới mức này.
Cô biết cái Linh Lung trang kia cũng chỉ qua vài ba câu mà người ta thỉnh thoảng vẫn nhắc tới, nghe nói là một khu đất lớn ở trong thành, cách Hạ phủ nhà cô không xa, nhưng trước giờ cô chưa từng đi qua đó. Cha cô bảo vệ cô quá kỹ lưỡng, cho dù là hôm nay, tuy cô có thể ra ngoài phố chơi nhưng trên thực tế, trong bóng tối vẫn có người đang ngầm bảo vệ cô, cái này thì cô biết rất rõ.
Nếu không cô cũng chẳng dám đi lung tung.
Vừa nhắc tới Linh Lung trang, Phong Quang liền dừng bước chân, bởi vì hai người vừa vặn đi qua cửa của Linh Lung trang. Từ Hạ phủ đi ra con phố sầm uất nhất sẽ phải đi qua Linh Lung trang, nhưng trước kia cô lười quan sát, dù sao thì Linh Lung trang cũng chẳng có liên quan gì tới cô. Nhưng sau khi nghe Liên Tử kể xong mấy chuyện kia, cô không nhịn được phải liếc mắt nhìn một cái.
Cánh cổng đóng chặt, hoàn toàn không nhìn thấy bên trong có gì.
"Tiểu thư, chúng ta đi nhanh đi!"
Liên Tử sợ hãi lắc cánh tay Phong Quang.
Tiểu Tú Cầu đang được Phong Quang ôm trong lòng đột nhiên bị giật mình, meo một tiếng rồi nhảy xuống, nhanh chóng vọt lên tường rồi biến mất không thấy ở bên trong tòa nhà.
"Tiểu Tú Cầu!"
Phong Quang gọi một tiếng, bên kia cánh cổng truyền ra tiếng mèo kêu.
"Tiểu... tiểu thư..."
Liên Tử lắp bắp nói:
"Chúng ta nên đi tìm người cứu Tiểu Tú Cầu thì hơn..." "Tại ngươi cả đấy, thần hồn nát thần tính."
Cô gạt tay Liên Tử ra, bước lên bậc thang, tay đặt lên trước cánh cửa do dự một chút, nhưng nghĩ tới Tiểu Tú Cầu vẫn còn đang ở bên kia cánh cửa, cô gõ cửa hỏi xin lại con mèo cũng chẳng có gì hết, vì thế liền đặt tay lên cánh cửa.
Ngoài dự đoán là cửa lại dễ dàng bị đẩy ra, cô thấy một dãy nhà sâu hút. Tiểu Tú Cầu đứng ở cửa kêu một tiếng rồi xoay người chạy biến vào trong.
"Tiểu Tú Cầu, đừng chạy nữa!"
Phong Quang nhấc làn váy đuổi theo nó.
Sau khi tiến vào mới phát hiện ra khu nhà này lớn tới đáng sợ, xuyên qua một đình viện có nước có cầu liền tiến vào một khu vườn đầy hoa rụng. Trong vườn chỉ có một cây sơn trà cao lớn, dưới gốc cây sơn trà có một đình nhỏ, trong đình có một người đang ngồi, là một người đàn ông.
Hắn mặc áo bào trắng như tuyết, không nhiễm một hạt bụi, mái tóc bạc dài ngang eo lười nhác rũ ở sau lưng. Ánh hoàng hôn của buổi chiều tà hắt những vệt loang lổ của bóng lá xuống thân mình hắn, hơi thở an tĩnh từ trên gương mặt đẹp như tranh vẽ của hắn chậm rãi thẩm thấu ra, cuối cùng cảm nhiễm khắp biển hoa nơi này.
Đôi mắt hắn đầy ý cười nhìn con mèo nhỏ dưới chân mình, nụ cười tươi mát mang theo hơi thở dịu dàng, không nhiễm thế tục. Gió nhẹ lướt qua rừng trúc tạo nên những tiếng rung động sàn sạt của lá cây, cuốn được hương phiêu đãng trong không khí.
Chỉ một cái liếc mắt này mà đem đến cảm giác như là tiên nhân vậy.
Cuối cùng, tầm mắt dịu dàng của hắn dừng trên người cô.
Phong Quang khựng lại, vô ý thức nâng tay lên, trong tay cô chính là xiên kẹo hồ lô chỉ còn một quả, chớp mắt nói:
"Ngươi thật đẹp! Chúng ta làm bằng hữu đi, đây là lễ gặp mặt."
ÀM
Khóe mắt hắn hơi cong lên, môi mỏng ngậm một nụ cười nhẹ nhàng:
"Được."
Ngay cả âm thanh cũng như có ma lực có thể hòa tan cả băng tuyết.