Mau Xuyên Công Lược Nữ Xứng Có Độc (Dịch Full)

Chương 488 - Quyển 16 - Chương 27: Công Lược Thái Tử Nghèo

Quyển 16 - Chương 27: Công lược thái tử nghèo Quyển 16 - Chương 27: Công lược thái tử nghèoQuyển 16 - Chương 27: Công lược thái tử nghèo

Dương Kiếp không ngốc, tất nhiên đã đoán ra từ sớm rồi. Nói thật, đối với vị phụ hoàng tự nhiên xuất hiện này, hắn ta cũng chẳng có tình cảm cha con gì, mà làm khám nghiệm tử thi trong nha môn bao nhiêu năm, hắn ta cũng đã sớm xem nhẹ chuyện sống chết. Thế nên, bây giờ nghe thấy ca ca cùng cha khác mẹ của mình thừa nhận nói giết cha, hắn ta vẫn có thể bình tĩnh ngồi đối diện nghe chuyện được.

"Ngươi nói cho ta biết chuyện này là muốn thế nào?"

"Ngươi có muốn làm Hoàng đế không?"

Dương Kiếp sững ra, không ngờ Chu Hạnh lại hỏi thẳng vấn đề này như thế, nhưng chỉ sau một lúc, hắn ta lại hỏi ngược một câu:

"Muốn thì sao mà không muốn thì sao?"

"Nếu ngươi nói muốn, ta sẽ trợ ngươi lên ngôi Hoàng đế, ngươi không muốn, vậy ta đành phải đi tìm người khác."

Dương Kiếp vốn muốn nói một câu dõng dạc, nhưng đối mặt với nam tử này, trong lòng lại không khỏi tin rằng hắn nói được thì làm được, nên lại hỏi:

"Tại sao ngươi không tự mình lên ngôi Hoàng đế?"

Tuy có Lý Vinh ủng hộ nhưng trong lòng Dương Kiếp cũng rất rõ ràng, đối đầu với Chu Hạnh, cơ hội thắng của hắn không lớn.

"Bởi vì ta không còn sống được bao lâu nữa."

Chu Hạnh nói ra đáp án ngoài dự đoán của hắn.

Sau một hồi im lặng, Dương Kiếp thất thanh hỏi:

"Ngươi nói cái gì?"

Chu Hạnh cười khẽ:

"Lúc mẫu hậu mang thai ta, ta đã bị trúng độc, chỉ có thể sống sót dựa vào giải được mà phụ hoàng của chúng ta bố thí cho hàng tháng. Phụ hoàng nói với ta rằng, chỉ cần ta ngoan ngoãn nghe lời, một ngày nào đó hắn sẽ cho ta thuốc giải chân chính. Nhưng năm ta mười ba tuổi, ta đã biết, độc này không có thuốc giải, thế cho nên... không lâu trước đây, ta đã giết hắn."

"Chuyện này..."

"Chuyện này đương nhiên là thật rồi, đừng mong mỏi tình thân gì đó ở nhà đế vương, cái gọi là tình thân đều được dùng để tính kế mà thôi." mắt văn võ bá quan toàn triều, chết trong dáng vẻ không giống một kẻ làm vua. Ai bảo hắn luẩn quẩn trong lòng lại động vào Phong Quang của ta chứ?"

Bất đắc dĩ, hắn đành phải ra tay trước.

Dương Kiếp thật sự không ngờ, người thoạt nhìn hiền lành như Chu Hạnh lại là dạng người thế này.

Khóe môi Chu Hạnh giương lên, nói:

"Ta có thể giúp đỡ người quét dọn hết thảy chướng ngại để đăng cơ Hoàng đế, hơn nữa có thể giúp ngươi củng cố lòng người. Nhưng ta chỉ có một điều kiện."

"Điều kiện gì?"

Dương Kiếp hỏi một câu theo bản năng, nhưng sau đó nhìn thấy ánh mắt hiểu rõ hết thảy của nam tử đối diện, hắn ta lại lâm vào trầm mặc.

Suy cho cùng, sau khi đã được trải nghiệm phồn hoa chốn cung đình rồi, sao trong lòng có thể không sinh ra đã tâm lớn hơn cơ chứ?

Khóe mắt Chu Hạnh hơi cong lên, chậm rãi nói:

"Dùng việc ta giúp ngươi đoạt được ngôi báu, bảo vệ Phong Quang sống vô ưu một đời."

Vì thế, mọi sự tình mới bắt đầu trở nên có biến hóa.

Cung biến rồi tẩy rửa sạch hoàng cung, những thân tín cũ của Chu Lệ đều bị xử lý dựa vào lý do điều tra thích khách. Khi oán khí của người ở trong cung với Chu Hạnh đã dâng lên đến cực điểm, thân tín Nhất Phúc bên người hẳn sẽ vâng mệnh quy phục Dương Kiếp, vạch trần sự thật Thái tử giết tiên hoàng. Ngay sao đó, Dương Kiếp sẽ dẫn binh truy sát nghịch tặc, dùng cái chết của Chu Hạnh để đưa danh vọng của mình lên tới điểm cao nhất, càng chiếm được thêm nhiều lòng người.

Sau cái chết của Chu Hạnh, Dương Kiếp làm gì còn đối thủ nào nữa chứ. Đúng thế, Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử đều còn rất nhỏ, ai có thể là đối thủ của hắn ta được?

Dương Kiếp vẫn nhớ rõ, đêm đó, sau khi nói chuyện xong, lúc Chu Hạnh chuẩn bị đi, hắn ta đã hỏi:

"Ngươi không sợ sau khi ta lên ngôi sẽ không giữ lời hứa ư?"

Lúc đó, Chu Hạnh cũng chỉ cười khẽ một tiếng, nhìn ra ánh trăng bên ngoài cửa sổ, đáp:

"Lúc đầu, khi ta lựa chọn để Phong Quang ở lại bên cạnh mình, chưa từng nghĩ tới sau khi ta chết nàng sẽ thế nào. Chỉ là nghĩ, ta muốn nàng là nàng, lắm lúc ta nghĩ, có nên giết nàng để cùng chết với ta hay không."

********

Trong lòng Dương Kiếp không khỏi nhảy dựng lên:

"Ngươi nói thế là có ý gì?"

"Nhưng rốt cuộc ta vẫn không nỡ giết chết nàng."

Chu Hạnh hơi nghiêng đầu, giương khóe mắt lộ ra ý cười:

"Ngươi nói xem, ta đã không nỡ giết nàng rồi, nếu nàng xảy ra chuyện gì, ta sẽ khiến bao nhiêu người chôn cùng cơ chứ?"

Đầu tiên, Dương Kiếp nghĩ tới Trần Hồng Đậu, hắn vốn định nói nếu ngươi đã chết thì còn làm gì được chứ? Nhưng cuối cùng hắn vẫn không hỏi ra miệng được, chỉ có thể nhìn bóng nam tử kia chậm rãi biến mất trong ánh trăng.

Đúng thế, người đi một bước tính ba bước như hắn, cho dù có chết cũng sẽ sắp xếp ổn thỏa hết thảy.

Đây chẳng phải là sự tình hiển nhiên theo lẽ thường hay sao?

Phong Quang nghe xong câu chuyện cũ không dài lắm này, thái độ vẫn vô cùng bình tĩnh. Cô muốn khóc nhưng chẳng thể khóc được, chỉ cảm thấy, có lẽ cô chỉ cần nhắm mắt lại, mọi việc sẽ chỉ còn là một giấc mơ mà thôi. Còn Chu Hạnh... hắn sẽ trở lại bên cạnh cô, nói cho cô biết những chuyện này chỉ là trò đùa của hắn.

Nhưng cô biết đây không phải giấc mơ, bởi vì cô cảm nhận được trái tim thắt lại đến phát đau.

Dương Kiếp:

"Cho dù nàng có muốn ở lại trong cung hay muốn về huyện Đồng, ta đã làm giao dịch với hắn, sẽ bảo vệ nàng chu toàn cả đời này. Hắn ở trong xe ngựa... nàng vào nhìn hắn đi."

Phong Quang đứng cách xe ngựa mấy bước, đang chuẩn bị mở cửa xe ra, cô lại buông thống tay xuống, quay người nói với Dương Kiếp:

"Ta muốn tới Vô Cầu quan."

"Hạ tiểu thư..."

"Ta muốn đưa hắn tới Vô Cầu quan."

Cô quay mặt đi, vẻ mặt lạnh như băng lộ ra vẻ tàn nhẫn không chấp nhận sự từ chối.

Dương Kiếp hơi sững ra, sau đó phân phó cho thị vệ ở bên cạnh:

"1/2 Ha tiểu thứ tới Vô Cầu auan nhớ phải bảo vê s1 an †oàn cho nàng ấy."

Thị vệ lĩnh mệnh: "Vâng!"

Dương Kiếp nói thêm một câu bảo vệ sự an toàn cho cô cũng chỉ vì sợ cô nghĩ quẩn trong lòng mà làm ra chuyện gì không hay. Tuy Dương Kiếp chưa từng nhận mình là người tốt đẹp gì, nhưng giao dịch là giao dịch, hắn đã có được thứ mình muốn rồi thì phải hết lòng tuân theo sự hứa hẹn.

Mấy ngày này trời đổ mưa to, đường tới Vô Cầu quan cũng khá khó di.

Trong xe ngựa, Phong Quang ôm chặt Chu Hạnh đã trở nên lạnh như băng. Cô che chở cho hắn, chỉ sợ xe ngựa sẽ làm hắn bị ngã ra.

Hắn nằm gối đầu lên chân cô, dung nhan chẳng khác nào mỗi buổi sáng cô thức dậy và nhìn thấy gương mặt ngủ say an yên của hắn. Đúng thế, hắn chỉ đang ngủ mà thôi.

Tay Phong Quang nhẹ vuốt ve trên mặt hắn, khẽ nói:

"A Hạnh, chàng cứ lười biếng ngủ thêm một lúc đi, ta sẽ nhanh chóng đánh thức chàng dậy."

Một chặng đường này, hắn vĩnh viễn không đáp lại cô một câu nào, nhưng không sao cả, cô cố chấp nghĩ rằng hắn vẫn đang nghe mình nói.

Rốt cuộc cũng tới Vô Cầu quan, trên điện Tam Thanh, Vô Cầu đạo trưởng đang nhắm mắt ngồi thiền trên chiếc đệm hương bồ.

Nghe thấy có người tiến vào, ông ta mới mở mắt ra:

"Tiểu nha đầu, rốt cuộc ngươi đã tới rồi."

Xem ra, ông ta chờ ngày này đã lâu.

Xe ngựa dùng trên quảng trường Thái Cực, chỉ có một mình Phong Quang tiến vào đây, cô đi thẳng vào vấn đề, hỏi:

"Ta phải làm thế nào mới khiến chàng sống lại được?"

"Khiến người chết sống lại là một chuyện nghịch thiên."

"Ta biết chứ, sinh tử trong trời đất luôn phải cân bằng, có người chết sống lại thì cũng phải có người sống chết di."

"Nếu đã biết."

"Đạo trưởng, A Hạnh đã từng nói, ngài muốn khuyên chàng nhập đạo, nhưng chàng từ chối. Lần đầu tiên chúng ta gặp ngài, ngài đã để lộ ra tin tức muốn ta tới tìm ngài, có thể thấy ngài không muốn chàng ấy sớm về cõi âm như vậy. Nếu ta đã tới thì coi như chứng minh sự quyết tâm trong lòng ta, sao ngài cần phải nhiều lời làm gì?"

Có người nói cô quá mức ngu dốt, cô cũng tự cảm thấy mình không hiểu chuyện như thế chứ?

Vô Cầu đạo trưởng không phủ nhận bản thân mình có tư tâm, ông ta thở dài, nói:

"Dùng tuổi thọ của ngươi để đổi lấy sinh mệnh cho hắn, ngươi có bằng lòng không?"

"Bằng lòng."

Hai chữ này, nói ra vô cùng khí phách.
Bình Luận (0)
Comment