Quyển 16 - Chương 31: Ngoại truyện 2 (Chu Hạnh)
Quyển 16 - Chương 31: Ngoại truyện 2 (Chu Hạnh)Quyển 16 - Chương 31: Ngoại truyện 2 (Chu Hạnh)
"Ngươi sợ ta làm hỏng sự trong sạch của ngươi sao?"
Chu Hạnh cười:
"Không sao hết, ta có thể cưới ngươi mà."
Phong Quang cười, dù cười nhưng tầm mắt cô lại đột nhiên trở nên mơ hồ, thì ra là trong mắt vừa tích một tầng sương mù dày và nặng làm cho cô không thể nhìn rõ được người trước mắt nữa.
"Phong Quang, đừng khóc."
Hắn giơ tay, lòng bàn tay dịu dàng lau khóe mắt cô.
Cô hít hít cánh mũi, lại nhẹ nhàng cười nói:
"Xin lỗi, bụi bay vào mắt."
Rõ ràng vừa rồi không có gió, lấy đâu ra cát bụi chứ?
Nhưng hắn cũng không truy hỏi vấn đề này mà chỉ cười nói:
"Phong Quang, ta sẽ lớn nhanh thôi, đến lúc đó ta cưới nàng được không?"
"Tại sao ngươi lại muốn cưới ta?"
Cô thuận miệng hỏi:
"Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau mà."
"Ta muốn cưới nàng, chẳng lẽ không phải dựa vào cảm xúc sao? Tại sao phải để ý tới thời gian chúng ta quen biết nhau chứ?"
Câu hỏi này rất hay, cô hoàn toàn không trả lời được, thế nên thở dài bất đắc dĩ nói:
"Ta cảm thấy thật đáng tiếc, bởi vì ta đã có tướng công rồi, hơn nữa nữ nhỉ của ta phải lớn bằng ngươi rồi ấy."
"Không sao."
Hắn đáp:
"Nàng có thể hòa ly với tướng công của mình, nàng cũng có thể dẫn theo nữ nhỉ tới đây, ta sẽ cố gắng làm một người cha tốt."
Phong Quang không nhịn được mà phì cười. Cô biết hắn nói rất nghiêm túc, nhưng hắn mới chỉ có mười hai tuổi, lại nói ra mấy câu như thế này quả thực khiến người ta không khỏi dở khóc dở cười.
"Nàng không tin lời ta nói sao?"
"#hêna †a tin lời naưØi nói có điều " Phong Quang khom lưng, ghé sát vào mặt hắn, chậm rãi nói:
"Ta không thể ở bên người được đâu."
"Tại sao?"
Hắn nghĩ, nếu tướng công của nàng không đồng ý hòa ly, vậy hắn sẽ giết nam nhân đó luôn.
"Bởi vì chúng ta cách nhau quá xa.
"Tuổi không phải là..."
"Ta không nói là tuổi, mà là khoảng cách."
Khoảng cách giữa sống và chết.
Chu Hạnh không hiểu nổi, hắn hiếm khi gặp phải chuyện mà mình không hiểu như thế này. Hắn không thích cảm giác này, cái hắn muốn đó là có thể khống chế chặt chẽ mọi vấn đề ngay trong lòng bàn tay mình.
Vì thế, hắn càng sát lại gần cô, nắm chặt lấy tay cô, cười:
"Nàng xem, chúng ta đã rất gần nhau rồi, gần đến mức ta có thể nắm tay của nàng."
"A Hạnh, ngươi còn nhỏ."
Cô nói:
"Còn có rất nhiều chuyện mà hiện giờ ngươi chưa hiểu."
"Vậy đến lúc nào ta mới có thể hiểu chứ?"
Phong Quang không trả lời câu hỏi của hắn, cô nhìn về phía một cửa hàng bánh ngọt cách đó không xa, cười nghịch ngợm:
"Thế này nhé, ngươi đi mua cho ta một ít bánh hoa quế mới làm, ta sẽ nói cho ngươi biết đáp án."
Hắn quay đầu nhìn cửa hàng bên kia, sau đó lại nhìn Phong Quang:
"Nàng sẽ đứng đây chờ ta chứ?"
"Sẽ."
Cô trả lời không hề do dự chút nào.
"Nàng sẽ không lừa ta chứ?"
"Nếu ta lừa ngươi, ta sẽ không được chết tử tế."
Hắn nghiêm túc nói:
"Phong Quang, ta không thích nàng thề thốt kiểu này."
"Vậy... vậy nếu ta lừa ngươi thì sau này ta sẽ không bao giờ được ăn đồ ngọt nữa, có được không?" Lúc này hắn mới cười yên tâm:
"Nàng đứng đây chờ ta, ta sẽ quay về nhanh thôi."
Phong Quang gật đầu, nhìn bóng dáng hắn dần đi xa, thấy hắn đi vào trong cửa hàng rồi lại quay đầu nhìn mình một cái, cô cười dịu dàng, hắn liền quay lại nói chuyện với ông chủ quán.
Cô xoay người, không hề lưu luyến.
Biển người đông đúc nhanh chóng nuốt lấy thân ảnh của cô.
Chu Hạnh cầm bánh hoa quế rời khỏi cửa hàng, khuôn mặt thường xuyên treo nụ cười nhẹ nhàng của hắn giây phút này dường như bị đông cứng lại. Hắn đi giữa đám người, đương nhiên, rốt cuộc hắn không có cách nào tìm được cô.
"Công tử, ngài làm sao thế?"
Phúc bá mãi không thấy công tử trở về liền ra ngoài tìm, nhìn thấy công tử hiếm khi có vẻ hoang mang rối loạn như thế thì hỏi một câu.
Chu Hạnh không trả lời ông ta mà tiếp tục đi xuyên qua biển người.
"Công tử"
"Phúc bá."
Rốt cuộc hắn cũng dừng lại, bánh hoa quế trong tay đã bị hắn bóp đến méo mó biến dạng, giọng hắn khàn khàn:
"Không thấy nàng đâu cả."
Phúc bá không hỏi "nàng" kia là ai:
"Công tử, trời tối rồi, phải trở về thôi."
"Để ta tìm thêm chút nữa."
Không biết màn đêm đã buông xuống từ lúc nào,"Ta tìm thêm chút nữa thôi."
Phúc bá không hề lấy phong thư cất trong lồng ngực ra, thật ra bức thư kia chỉ viết một đoạn ngắn:
Ta đã tìm được nơi táng thân cho mình, để thân xác ta chìm vào Đông Hải sẽ là phương pháp tốt nhất ngăn cản hết thảy, khi thời điểm mười sáu năm tới, hãy nói với chàng rằng ta vẫn còn sống.
Cô còn sống thì hắn mới có thể hao hết tinh lực cả đời để đi tìm cô, như thế... hắn có thể sống sót.
Không phải sao?