Quyển 17 - Chương 4: Công lược thái giám
Quyển 17 - Chương 4: Công lược thái giámQuyển 17 - Chương 4: Công lược thái giám
Lúc này Phi Ngọc mới bừng tỉnh hiểu ra:
"A, tiểu thư, ý người là Bệ hạ sợ người sẽ tìm Thừa tướng đại nhân cầu tình, cho nên Bệ hạ muốn giải quyết nhanh gọn, xử lý Thái tử điện hạ trước... Nhưng, cũng không đúng."
"Không đúng chỗ nào?"
"Thái tử điện hạ là do Hoàng hậu nương nương quá cố sinh ra, cũng là con trưởng của Bệ hạ, sao Bệ hạ có thể... Tiểu thư, hổ dữ không ăn thịt con mà."
Phong Quang trợn mắt:
"Đây là hoàng gia, lấy đâu ra lắm tình thân thế. Từ xưa đến nay, có mấy vị Thái tử có thể sống được đến cuối cùng hả, ngươi ngốc à?"
"Nhưng mà... nhưng mà..." Phi Ngọc nhưng mà nửa ngày cũng không nói được một câu hoàn chỉnh. Từ nhỏ đến lớn, nàng ta chưa bao giờ nói thắng Phong Quang cả.
Phong Quang mặc kệ Phi Ngọc tự mình rối rắm, cô xuống giường, cầm lấy một miếng bánh ở trên bàn, vừa lấp đầy bụng vừa giết thời gian.
Thừa tướng rời đi không bao lâu liền quay lại, không ngoài dự đoán, ông còn dẫn về một nam nhân khác.
Vừa vào cửa, Hạ Triều liền đi ngay tới trước giường Phong Quang, còn may là Phong Quang phản ứng nhanh nhẹ, đã sớm bỏ điểm tâm ra và quay về giường, vừa lau vụn bánh trên mép vừa bày ra dáng vẻ không sống được bao lâu nữa đầy đáng thương.
"Con gái, cha đã đưa Thái tử về rồi, con nhìn xem."
"Thái tử." Phong Quang cố gắng mở hai mắt ra nhìn.
Nam nhân đứng cách đó không xa trầm mặc vài giây rồi mới tiến lên. Lúc này, Phong Quang mắt cận thị mới nhìn rõ dáng vẻ của hắn.
Ánh sáng từ ngoài cửa sổ hắt vào như thể phủ lên người hắn một tầng lụa mỏng, tuấn dật nho nhã. Người này thoạt nhìn khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt tuấn mỹ, khí chất trên người nghiêng về an tĩnh và ôn hòa, làm người ta cảm thấy hắn ta là một người không tranh giành với đời. Nhưng đáng tiếc, người như vậy lại là một người câm, vết máu trên quần áo hắn ta cũng phá hủy cảm giác đẹp đẽ mà hắn ta mang lại.
Bách Lý Mặc, Thái tử điện hạ của nước Đại Duy, cũng là vị Thái tử câm đầu tiên từ trước tới nay. Nghe nói, lúc nhỏ hắn cũng không bị câm, nhưng thần tử đưa lời can gián, cùng bắt tay kết hợp xin Bệ hạ hủy bỏ thân phận Thái tử của Bách Lý Mặc, nhưng Bệ hạ vẫn khăng khăng làm theo ý mình. Cho dù thần tử dùng chức tước để uy hiếp thì Bệ hạ cũng không hề dao động, thế mà bây giờ, sao lại xảy ra chuyện Thái tử mưu phản chứ?
Phong Quang nghỉ hoặc chớp mắt.
Cô nghĩ, liệu có phải người đàn ông này là người mà cô muốn tìm không nhỉ?
Bách Lý Mặc đi tới trước giường, hắn ta không thể nói chuyện, vì thế chỉ có thể yên lặng nhìn Phong Quang. Miệng hắn ta không thể nói gì nhưng đôi mắt lại sáng rõ trong veo, bị hắn ta nhìn chằm chằm như thế khiến Phong Quang có cảm giác bị lột trần truồng vậy. Dần dần, dưới ánh mắt của hắn ta, Phong Quang cảm thấy vô cùng mất tự nhiên.
"Điện hạ..."
Phong Quang đưa tay túm lấy tay áo hắn ta, cười suy yếu,"Có thể nhìn thấy chàng... thiếp yên tâm rồi."
Hắn ta hơi khựng lại, sau đó chậm rãi nắm lấy tay cô.
Tay Phong Quang không tự chủ được hơi run lên.
Hạ Triều vội nói:
"Phong Quang, con có cảm thấy khá hơn chút nào không?"
"Nữ nhỉ nhìn thấy điện hạ thì liền thấy đỡ hơn nhiều... Cha, con nghe nói Bệ hạ có việc cần thương nghị với điện hạ nên mới giữ chàng lại. Nhưng... gần đây con thấy người rất khó chịu, thật sự rất muốn có điện hạ ở bên, liệu có thể... có thể để điện hạ ở bên con thêm mấy ngày được không?"
Nói xong lời cuối cùng, mặt cô hơi đỏ ửng lên.
Hạ Triều tự động cho rằng mặt cô đã hồng hào trở lại là minh chứng của việc cơ thể đã chuyển biến tốt hơn, sao có thể không đồng ý chứ?
"Phong Quang yên tâm đi, chỗ Bệ hạ đã có cha nói chuyện, con thích giữ Thái tử điện hạ ở bên mình thì cứ để ngài ấy ở bên mình đi. Con đừng nghĩ nhiều, cố gắng chăm sóc tốt cho mình."
Phong Quang ngoan ngoãn trả lời:
"Vâng, nữ nhi biết rồi."