Quyển 17 - Chương 6: Công lược thái giám
Quyển 17 - Chương 6: Công lược thái giámQuyển 17 - Chương 6: Công lược thái giám
Phi Ngọc đè thấp giọng xuống:
"Tiểu thư... trong đám hạ nhân của bọn nô tỳ có lưu truyền một câu, ngoại trừ Bệ hạ ra, Tống đại nhân chẳng ngán động vào ai hết."
"Vì thế hắn liền động vào Thái tử, đúng không?"
Phong Quang bĩu môi, vẫn cứ cảm thấy một tên thái giám mà có quyền lực lớn tới mức này quả là một chuyện không thể tưởng tượng được,"Vậy Bệ hạ mặc kệ cho hắn hoành hành, không quan tâm gì à?"
Phi Ngọc đáp:
"Đúng vậy. Bệ hạ cực kỳ tin tưởng hắn, còn ban cho hắn danh hiệu Cửu thiên tuế, thân phận dưới một người, trên vạn người đó."
Phong Quang quay đầu nhìn Bách Lý Mặc với ánh mắt tràn đầy sự đồng cảm.
Thấy ánh mắt đầy vẻ thương hại của cô, Bách Lý Mặc khẽ cười một chút, lại viết lên giấy:
"Bây giờ, sợ là hắn đã không còn thỏa mãn với vị trí hiện tại nữa rồi."
"Chẳng lẽ một tên... hoạn quan như hắn mà còn đòi làm Hoàng đế à?" Phong Quang há hốc mồm. Nếu một tên hoạn quan mà lên làm Hoàng đế thì cả nước Đại Duy đều không đồng ý. Tống Vô Hà ngồi lên ngai vàng đã là danh không chính, ngôn không thuận rồi, đã thế thân thể còn khiếm khuyết. Nếu hắn mà lên làm Hoàng đế, chắc cái quốc gia này cũng sẽ nhanh chóng diệt vong thôi.
Bách Lý Mặc viết:
"Từ lúc Tứ hoàng tử còn là đứa trẻ chưa đầy tám tuổi, Tống Vô Hà đã quản giáo nó rồi."
Phong Quang lập tức nghĩ thông suốt:
"Hắn muốn tạo ra một Hoàng đế bù nhìn, còn mình thì ở phía sau cầm quyền."
Nói vậy, Phong Quang mới thấy hiểu tại sao Tống Vô Hà lại muốn hãm hại Bách Lý Mặc. Dù sao Bách Lý Mặc cũng là con của Hoàng hậu, hắn ta chính là trở ngại lớn nhất trên đường đến với ngôi đế vương của Tống Vô Hà.
Bách Lý Mặc buông bút xuống, Phong Quang cũng hiểu, hắn ta không cần thiết tiếp tục viết nữa.
Vừa lác nàv Y Nhân lai † naoài ea tiến vào. quỳ vuống hành lễ nói: "Bái kiến Thái tử, Thái tử phi."
"À, đúng rồi, lần này ta có thể nghĩ biện pháp để cứu huynh ra cũng là nhờ có cung nữ này đấy."
Phong Quang nói với Bách Lý Mặc:
"Nếu không phải nàng ta nói với ta tin huynh đã bị bắt thì ta vẫn chẳng hay biết gì."
Y Nhân vội nói:
"Thái tử phi nói quá lời rồi, có thể cứu điện hạ ra ngoài, tất cả đều là công lao của Thái tử phi. Y Nhân cũng chỉ là làm tròn bổn phận của mình mà thôi."
"Ngươi đừng quỳ mãi thế, mau đứng lên di."
"Vâng." Y Nhân đứng lên, ngước mắt nhìn Bách Lý Mặc rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống.
Bách Lý Mặc không thể nói chuyện, đương nhiên việc hỏi han phải tới lượt Phong Quang rồi:
"Ngươi tới đây làm gì thế?"
"Nô tỳ tới trị thương cho Thái tử điện hạ."
Phong Quang hỏi:
"Ngươi biết y thuật à?"
"Trước khi tới Đông Cung, nô tỳ là y nữ làm việc ở Thái y viện."
Y Nhân đeo hòm thuốc, trong chuyện Thái tử "mưu phản", không có mệnh lệnh của Hoàng thượng thì không một kẻ nào trong Thái y viện dám tới, ngoại trừ nàng ta.
Phong Quang liếc nhìn Bách Lý Mặc ở bên cạnh, thấy sắc mặt hắn ta tái nhợt, quần áo màu trắng dính đầy vết máu, có thể thấy là trong lúc bị giam giữ đã phải chịu tra tấn. Cô lại thầm thấy thương cho hắn, dịch sang bên cạnh một chút,
"Vậy ngươi hãy trị thương cho điện hạ đi."
"Vâng." Y Nhân tiến lên trước,"Điện hạ, mời ngồi xuống"
Bách Lý Mặc hơi khựng lại một giây rồi mới lại ngồi xuống cạnh bàn.
Y Nhân đặt hòm thuốc lên bàn, lấy từ trong ra một đống chai lọ và băng gạc. Nàng ta chăm chú, cẩn thận lau miệng vết thương cho Bách Lý Mặc, đôi lông mày nhíu chặt cho thấy nàng ta đang lo lắng và... đau lòng chăng? Mà Bách Lý Mặc cũng chỉ lặng yên nhìn nàng ta, không biết đang suy nghĩ gì. Hơi thở giữa hai người yên lặng và trầm tĩnh, dường như có thể Phong Quang sờ đỉnh đầu mình, lầm bẩm tự hỏi:
"Sao ta cứ cảm thấy, đầu mình chuyển sang màu xanh rồi nhỉ?"
"Tiểu thư, người nói gì thế?"
"Không có gì, chỉ là vừa rồi ta nghĩ hình như trên đầu mình có một thảo nguyên trải rộng."
Phi Ngọc nghĩ thầm:
"Tiểu thư nói vậy nghĩa là sao nhỉ?"