Quyển 17 - Chương 8: Công lược thái giám
Quyển 17 - Chương 8: Công lược thái giámQuyển 17 - Chương 8: Công lược thái giám
Phong Quang rũ mắt:
"Cảm tạ sự quan tâm của Bệ hạ, bệnh tình của thần thiếp có thể tốt lên cũng là nhờ phúc khí của Bệ hạ."
"Phong Quang à, trước đây con vẫn luôn gọi trẫm là phụ hoàng."
Sắc mặt Bách Lý Mân hơi hiện vẻ khổ sở.
Phong Quang hơi sững lại một chút, rồi lập tức nói với vẻ ngượng ngùng:
"Phụ hoàng, sau khi con khỏe lại thì quên mất rất nhiều chuyện. Con không hề cố ý xa lánh gì phụ hoàng, mong phụ hoàng thông cảm."
"Nói ra thì, con bệnh cũng là do đứa con trai không biết cố gắng kia của ta."
Bách Lý Mân thở dài:
"Nếu không phải ngày con về phủ Thừa tướng, Thái tử không đi cùng thì con cũng không bị đụng vào đầu, nằm bệnh hết một tháng trời. Bởi thế mà mấy ngày nay, trẫm cũng chẳng có mặt mũi nào gặp cha con cả."
Khoan đã... Cái này mà cũng có thể đổ lên đầu Bách Lý Mặc sao?
"Bây giờ con đã tỉnh lại rồi, chuyện cũ như mây khói, phụ hoàng không cần phải lo lắng nữa."
Bề ngoài Phong Quang tỏ ra rộng lượng nhưng thực ra đang chửi thầm trong bụng, cũng cảm thấy kỳ quái trước quan hệ cha con của Bách Lý Mân và Bách Lý Mặc.
"Con tỉnh lại là tốt rồi, nếu không chắc trẫm chẳng thể đứng thẳng người trước mặt Thừa tướng mất. Xem trẫm đi, quên luôn cả chính sự rồi. Nào, con nhìn xem." Bách Lý Mân chỉ vào hộp châu báu bày trên bàn,"Đây toàn là bảo vật do Tây
Vực tiến cống, con nhìn xem thích thứ gì thì cứ việc chọn, không biết chọn cái nào thì cứ cầm luôn cả hộp về đi."
Hào phóng vậy sao?
Cho dù bị đám trân bảo làm cho đau cả mắt, Phong Quang vẫn tỏ vẻ rụt rè, nói:
"Vô công bất thụ lộc, con không có lý do để tiếp nhận ban thưởng của phụ hoàng."
"Nào cần lý do gì chứ, những cái này coi như là của hồi môn mà phụ Phong Quang bị hoảng sợ:
"Của hồi môn ạ? Phụ hoàng... con đã gả cho Thái tử rồi, không cần có của hồi môn gì nữa."
"Trẫm không có nữ nhi, vẫn luôn coi con như nữ nhi thân sinh của mình, thế nên, đừng nói là của hồi môn, cho dù trẫm có phong con làm công chúa cũng không sao hết."
"Phụ hoàng lại nói đùa rồi."
Phong Quang cười gượng:
"Nếu con mà là công chúa, vậy chẳng phải quan hệ với Thái tử sẽ là."
Huynh muội ư?
"Chỉ cần con hòa ly với Thái tử, hết thảy đều dễ làm mà." Bách Lý Mân cười hiền từ nói, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ như một người cha chồng đang khuyên bảo con dâu ly hôn với con trai mình.
Những lời này, không chỉ Phong Quang bị dọa cho kinh hãi mà ngay cả Cao công công đứng bên người Bách Lý Mân cũng trợn trừng hai mắt, không dám nhúc nhích. Bách Lý Mân là Hoàng đế, còn là phụ thân thân sinh của Bách Lý Mặc, vậy mà ông ta lại chính miệng nói ra những lời này, tất nhiên uy lực không giống bình thường rồi.
Phong Quang lắp bắp nói:
"Phụ hoàng, con..."
Trúng sóng xung kích quá lớn nên đến giờ cô vẫn chưa hoàn hồn được.
"Không cần phải trả lời gấp gáp, con có thể từ từ suy nghĩ, cho dù thế nào, trẫm vẫn có thể bảo đảm, sẽ cho con cuộc sống tốt nhất."
Bách Lý Mân nở nụ cười thâm sâu.
Trong lòng Phong Quang thì lại chửi bậy một câu, lão già này định chờ cô rời khỏi Bách Lý Mặc để có thể dễ dàng ra tay với hắn đây mài! Đây là cha ruột thật sao! Tuy nói hoàng gia không có tình thân nhưng làm thế này thì quá tuyệt tình rồi!
Cuối cùng, Phong Quang ôm theo một hộp châu báu mơ mơ màng màng rời khỏi Ngự thư phòng. Cô không để Cao công công tiễn mà một mình đi trên đường.
Cô cần có không gian riêng để tiêu hóa chuyện này, bởi vì cô phát hiện càng lúc mình càng không hiểu vị Hoàng đế này có ý gì nữa. Theo như lời Phi Ngọc thì năm đó Bách Lý Mặc bị bệnh, Bách Lý Mân vẫn kiên quyết không màng tới lời can gián của triều thần, lập hắn ta làm Thái tử. Nhưng tình hình tội danh mưu phản chưa được chứng thực nữa chứ...