Quyển 17 - Chương 32: Công lược thái giám
Quyển 17 - Chương 32: Công lược thái giámQuyển 17 - Chương 32: Công lược thái giám
Cô nói vậy là quyết tâm cá chết lưới rách đây mà.
Tống Vô Hà cười ung dung:
"Thái tử phi nói ta là thái giám giả, nàng có chứng cứ gì có thể làm người khác tin tưởng được không?"
Cô không biết, khi cô nói ra hai chữ "thái giám", trong mắt hắn chợt xuất hiện ánh sáng lạnh.
Đã bao nhiêu năm rồi hẳằn không được nghe thấy người khác nói tới hai chữ "thái giám" này trước mặt nhỉ? Hình như từ lúc hắn nắm quyền chưởng quản Tây Xưởng, khống chế Cẩm Y Vệ, mọi người đều gọi hắn là "Tống đại nhân" chứ không phải "Tổng công công".
Tuy Phong Quang không nhận thấy được sự biến hóa rất nhỏ trong sắc mặt của hắn, nhưng trực giác nhắc nhở cô rằng lúc này rất nguy hiểm, đầu óc cô quýnh lên, buột miệng thốt ra một câu:
"Ta nói với người khác ta đã có con với ngươi!"
Tống Vô Hà đờ người, rất lâu cũng không có phản ứng gì.
Phong Quang nói xong chỉ muốn vả vào miệng mình, cái này có khác nào cái hay không nói lại đi nói cái dở chứ Tuy rằng cô nói không sai, cách tốt nhất để hãm hại một thái giám không phải là nói cô có con với hắn sao? Nhưng Tống Vô Hà là ai chứ? Hắn vốn không phải loại thái giám bình thường!
Nhưng lời đã nói ra chẳng khác nào bắt nước đã hắt đi, cô đành phải căng da đầu nói tiếp:
"Ngươi đừng cho là ta chỉ nói chơi, ta có rất nhiều cách khiến người ta tin lời ta nói là sự thật đấy."
"Ồ2"
Tống Vô Hà cười một tiếng rất không có thành ý:
"Vậy Thái tử phi không ngại thì nói ra xem, nàng định chứng minh lời nàng nói như thế nào đây?"
"Ta có thể ta có thể giả bộ mang thai mười tháng, sau đó tìm một đứa trẻ tới giả mạo, cuối cùng nói đứa trẻ này là của ngươi!"
Thực ra, lời của cô nói có rất nhiều sơ hở, nhưng cô biết mình chẳng còn cách nào cả, thua người cũng không thể thua khí thế được!
"Không ngờ Thái tử phi lại nghĩ ra được biện pháp hoàn mỹ như thế đấy " Hắn nhếch môi cười khẽ:
"Thật sự khiến tại hạ phải lau mắt mà nhìn."
Đây rõ ràng là lời châm chọc.
Phong Quang cảm thấy mình không được tôn trọng, nhưng cô lại nghĩ nếu chuyển thành cô nói, chỉ sợ sẽ càng châm chọc hơn mà thôi.
Thế nên cô chỉ có thể cắn môi, bày ra thái độ thân phận của ta cao hơn ngươi nên ta nói gì cũng đúng:
"Giờ ngươi biết sợ rồi chứ gì, ngươi yên tâm đỉi, ta đại nhân không chấp với tiểu nhân, sẽ không so đo chuyện ngươi chống đối ta."
"Vậy thì Tống mỗ thật sự phải đa tạ sự đại nhân đại lượng của Thái tử phi rồi."
Hắn hơi gật đầu, lại để xuân quang trước ngực lộ ra rõ ràng hơn.
Phong Quang cưỡng ép mình phải nhìn đi chỗ khác:
"Ta hỏi này, ngươi mặc ít như thế mà không thấy lạnh à?"
"Cái này ư... Ta đang định tắm gội nhưng không ngờ Thái tử phi đột nhiên xông vào. Nếu thân thể không sạch sẽ này của ta làm bẩn mắt Thái tử phi thì thật sự xin Thái tử phi hãy thứ lỗi."
Người nói vô tình, người nghe lại có ý.
Phong Quang đột nhiên trầm mặc.
Tống Vô Hà nhướng mày, không hiểu tại sao người vừa rồi còn mặt dày mày dạn lại đột nhiên trở nên yên lặng như thế, hắn hỏi,"Thái tử phi đang nghĩ gì vậy?"
"Ta cảm thấy..."
Cô ngước lên nhìn hắn chằm chằm không chớp mắt:
"Thân thể của ngươi rất đẹp, cũng rất sạch sẽ."
Nói thật, những lời này mà đặt vào thời cổ đại thì có hơi quá phóng khoáng.
Đồng tử hắn hơi co lại, nụ cười cũng cứng đờ trên mặt, cuối cùng, hắn vẫn cố cười:
"Đa tại Thái tử phi đã khích lệ, tại hạ thấy rất hổ thẹn."
"Ta nói thật mà ngươi lại không tin..."
Cô lẩm bẩm, nhìn dáng vẻ rất bất mãn. Cô nói những lời này là thật lòng, không ai có thể nói hắn không sạch sẽ được.
Tống Vô Hà thu hồi ánh mắt đặt trên người cô. Hắn tiến lên vài bước, "Vì sao Thái tử phi lại xuất hiện ở nơi này thế?"