Quyển 17 - Chương 53: Công lược thái giám
Quyển 17 - Chương 53: Công lược thái giámQuyển 17 - Chương 53: Công lược thái giám
Mười năm trước, Tống Vô Hà cũng mang gương mặt tươi cười như bây giờ, chẳng qua hắn của bây giờ khác với ngày trước là có thêm một phần lạnh nhạt, không gần gũi với người khác mà thôi.
Phong Quang nghỉ hoặc hỏi:
"Hình như ông rất hiểu biết hắn thì phải?"
"Nói lão nô là người nhìn Tống đại nhân lớn lên cũng không quá." Ông lão cúi đầu nói:
"Nếu Thái tử phi hiểu biết hơn một chút về Tống đại nhân thì sẽ biết thực ra, ngài ấy cũng là người rất đáng thương."
Phong Quang vừa nghe đến đây đã bật cười:
"Hắn đáng thương ư? Giờ hắn đang nắm quyền cao chức trọng, ngay cả Thái tử mà hắn còn dám động vào, chẳng sợ trời, chẳng sợ đất, cũng chẳng ai dám trói buộc hắn. Hắn thì có chỗ nào để người ta đáng thương hắn chứ?"
"Thái tử phi có biết, tại sao Tổng đại nhân lại thành hoạn quan không?"
Phong Quang sững ra:
"Ta không biết."
Nếu không phải bất đắc dĩ thì ai sẽ đi làm hoạn quan chứ?
"Tống đại nhân vốn là công tử của phủ Tống thái phó. Mười mấy năm trước, Tống thái phó bị nghi ngờ có liên quan tới việc mưu phản nên cả nhà bị chém. Bệ hạ niệm tình Tổng thái phó là thầy của Thái tử, cũng là thư đồng của mình lúc còn nhỏ nên đã hạ lệnh tha cho Tổng công tử một mạng, coi như để lại đời sau cho Tống gia. Lúc đó, Tổng đại nhân có hai lựa chọn, một là sung quân biên cương, hai là vào cung làm thái giám."
Phong Quang ngơ ngẩn nói:
"Hắn đã lựa chọn cái thứ hai..."
"Đúng thế."
Ông lão thở dài,"Thái tử phi cảm thấy, tại sao ngài ấy lại lựa chọn con đường thứ hai?"
"Hắn muốn... báo thù ư?"
"Báo thù ư?"
Nhất Túc khẽ cười: "Đáp án này đúng mà cũng không đúng."
Phong Quang khó hiểu:
"Nói như vậy nghĩa là sao?"
Nếu Tống Vô Hà đã lựa chọn vào triều làm thái giám thì cũng có nghĩa là hẳn ôm ý tưởng tiếp cận Bách Lý Mân để báo thù, nhưng vì sao Nhất Túc lại nói là không đúng chứ?
Ông lão chậm rãi kể:
"Toàn bộ Tống phủ bị chém đầu, chỉ còn lại một mình Tống đại nhân còn sống, ngài ấy quả thực có tâm tư báo thù, đây là lẽ thường tình của con người. Không bao lâu sau khi Tống đại nhân vào cung, bệ hạ lại tuyên bố rằng, Tống thái phó bị người ta hãm hại, đã rửa sạch oan khuất cho toàn bộ Tống phủ."
"Thú vị nha, lão hoàng đế giết cả nhà người ta, kết quả khi người ta chết rồi lại tuyên bố là người ta vô tội." Phong Quang châm chọc theo bản năng xong mới giật mình bịt kín miệng, trộm liếc nhìn ông lão ở đối diện.
Ông lão lắc đầu bật cười, cũng không chỉ trích thái độ bất kính của cô, ngược lại còn gật gù tán đồng:
"Đúng là như thế. Tuy nói Tống gia đã được rửa sạch oan khuất, bởi vì áy náy nên Bệ hạ cũng chiếu cố cho Tống đại nhân hơn rất nhiều, nhưng điều này không thể nào khiến cho Tống đại nhân cảm thấy vừa lòng được, bởi vì mục đích chính của ngài ấy chưa bao giờ là báo thù cả."
Phong Quang càng nghe càng thấy mình hồ đồ:
"Không phải báo thù thì là gì?"
"Chắc thái tử phi cũng biết Băng Thanh cô nương chứ?"
"Biết, ta đã từng gặp nàng ta một lần, hình như nàng ta và Tống Vô Hà..."
Cô "ùm" một tiếng, thoạt nhìn là có ý tứ khác.
Nhất Túc hiển nhiên hiểu ý của cô, lại cười nói:
"Thái tử phi hiểu lầm rồi, quan hệ giữa Tống đại nhân và Băng Thanh cô nương chỉ là lợi dụng mà thôi."
"Quan hệ lợi dụng ư?"
"Mấy chục năm trước, nước Nam Triệu bị tiêu diệt, Băng Thanh cô nương chính là hậu duệ hoàng tộc còn sót lại của Nam Triệu. Tuy nước Nam Triệu đã bị tiêu diệt nhưng người ủng hộ nước Nam Triệu vẫn còn không ít. Hiện giờ ở ngoài biên cương thường xuyên nảy sinh xung đột đó là do một bê nhân truna thần a nước Nam Triêu còn sót lai aâv ra" "Ý ngươi là... Tống Vô Hà muốn mượn thân phận hậu duệ hoàng tộc Nam Triệu của Băng Thanh để điều khiển đám dư đảng Nam Triệu đó ư?"
"Đúng thế."
Phong Quang càng thêm khó hiểu:
"Vậy chẳng phải chứng tỏ là Tống Vô Hà muốn mượn dùng Nam Triệu để báo thù lão hoàng đế à?"
"Thái tử phi lại hiểu lầm rồi."
Ánh mắt ông lão khẽ động:
"Tống đại nhân không có ý muốn mượn lực lượng này để báo thù Bệ hạ mà là ngài ấy muốn đưa mình lên đỉnh cao quyền lực."
Sự tình liên quan tới Tống phủ có lẽ sẽ làm Tống Vô Hà cảm thấy có một chút oán hận, nhưng nhiều hơn đó là, hắn càng hiểu rõ một chuyện, đó là hắn muốn có được quyền lực.