Quyển 17 - Chương 70: Công lược thái giám
Quyển 17 - Chương 70: Công lược thái giámQuyển 17 - Chương 70: Công lược thái giám
Dù sao cũng chỉ có mỗi Bách Lý Mân chết đi mà thôi, đâu có nghĩa là Bách Lý gia sẽ tuyệt hậu đâu chứ. Huyền Hồ là Quốc sư, ông ta cũng có năng lực mà người thường không có được, nhưng ông ta chưa bao giờ chỉ phục vụ cho một mình Bách Lý Mân. Chủ nhân của ông ta là thiên hạ này, là vương triều họ Bách Lý này.
Giữa Bách Lý Mân và sự bình yên của thiên hạ, nếu phải lựa chọn, tất nhiên ông ta sẽ lựa chọn cái thứ hai.
"Ta hiểu rồi, hy vọng ngươi sẽ rời đi đúng hẹn."
Tống Vô Hà nhìn Huyền Hồ sắp rời đi, lại nói thêm một câu:
"Nhớ lựa chọn lúc thích hợp nhắc nhở lão Thừa tướng một câu, đừng để ông ấy chết, dù sao thì... ông ấy cũng coi như là nhạc phụ của ta."
Câu cuối cùng kia, hắn nói với vẻ nghiến răng nghiến lợi.
Nếu không phải sợ Phong Quang quá đau lòng mà làm bản thân mình tổn thương thì hắn cũng chẳng thèm quan tâm tới sự sống chết của Hạ Triều làm gì.
Huyền Hồ nhìn vẻ mặt tối tăm của người đàn ông, không hiểu nổi tại sao hắn muốn bảo vệ tính mạng cho Hạ Triều mà lại bày ra dáng vẻ như có thâm cừu đại hận gì với ông ấy vậy. Nhưng trước giờ Huyền Hồ vốn chẳng hiểu nổi hắn, vì thế ông ta chỉ lắc đầu rồi rời đi.
Buổi chiều, hoạt động săn thú chính thức bắt đầu, mọi người đều đổi sang loại quần áo gọn gàng, Bách Lý Mân cười hòa nhã, nói:
"Chúng ta phân ra làm ba đường, Thừa tướng đi cùng Quốc sư, Thái tử và Thái tử phi đi cùng nhau, còn Trẫm và Tống đại nhân đi chung một đường, mọi người thấy sao?"
"Rất tốt."
Người lên tiếng đầu tiên là Huyền Hồ, ông ta vuốt râu nói:
"Đừng tưởng ta với Thừa tướng lớn tuổi, chỉ sợ cuối cùng thành quả săn thú cũng không thấp hơn những người trẻ tuổi đâu."
Tống Vô Hà cũng cười:
"Vậy thì hẹn nhau sau một canh giờ, ba đội cùng xem con mồi của bên nào nhiều hơn."
"Chủ ý này của Tống đại nhân không tệ."
Bách Lý Mân gật đầu tán đồng: "Chén Cửu Long chính là bảo bối mà Bệ hạ yêu thích nhất, giờ lại lấy ra làm phần thưởng."
Tống Vô Hà tiếp lời:
"Bệ hạ thật hào phóng."
Bách Lý Mân cười lớn tiếng:
"Ha ha, không cần nhiều lời, mọi người có thể xuất phát rồi."
Bách Lý Mặc cũng không vội đi ngay, Phong Quang cũng có lý do để không vội. Cô lo lắng nhìn về phía Tổng Vô Hà, trực giác mách bảo cô rằng có gì đó rất kỳ quặc trong sự việc lần này.
Tống Vô Hà cười với cô, ý bảo cô cứ yên tâm.
Bách Lý Mân cưỡi khoái mã đi dẫn đầu, Bách Lý Mặc và Tống Vô Hà liếc nhìn nhau, vô cùng ăn ý, hắn đi tới bên cạnh Phong Quang, gật đầu với cô.
Phong Quang nhìn Hạ Triều và Huyền Hồ, không dám nói gì thêm với Tống Vô Hà nữa mà cưỡi ngựa đi theo Bách Lý Mặc.
Hạ Triều lạnh lùng hừ một tiếng:
"Tống đại nhân, nhớ kỹ thân phận của ngài."
"Không cần nhớ."
Tống Vô Hà ưu nhã nhếch môi cười,"Rất nhanh, cho dù là ta hay Phong Quang, thân phận của bọn ta đều sẽ thay đổi."
Ném lại một câu thần bí khó lường này xong, hắn liền thúc ngựa đuổi theo hướng mà Bách Lý Mân rời đi.
Hạ Triều và Huyền Hồ là bạn tốt nhiều năm nên ông ta cũng chẳng cần kiêng dè, nổi giận đùng đùng nói:
"Quốc sư, ngài nói xem hắn có ý gì vậy?"
"Người trẻ tuổi có lý tưởng của mình."
Huyền Hồ vuốt chòm râu tỏ vẻ kinh nghiệm đầy mình:
"Ngài không cần can thiệp quá sâu đâu."
Dù sao thì người ta đã nấu gạo sống thành cơm rồi, Hạ Triều có muốn quản cũng chẳng được, bởi vì người làm phụ thân như ông ấy chẳng có mấy khả năng nói được nữ nhi nhà mình.
Chỉ cần Phong Quang tùy tiện chơi trò một khóc, hai ầm ï, ba ăn vạ, không cần Phong Quang tới cầu xin thì Hạ Triều cũng sẽ vắt óc để nghĩ cách làm thỏa mãn tâm nguyện của Phong Quang, để cô và Tống Vô Hà đưữc ở bên nhau rồi. Huyền Hồ quá hiểu Hạ Triều.