Quyển 17 - Chương 72: Công lược thái giám
Quyển 17 - Chương 72: Công lược thái giámQuyển 17 - Chương 72: Công lược thái giám
Phong Quang lấy bản đồ của cánh rừng này ra, theo bản đồ, cô nhanh chóng tìm được con đường mà Tống Vô Hà và Bách Lý Mân đã rời đi. Càng đi sâu vào trong, cô càng mơ hồ cảm nhận được sự lạnh giá, càng quan trọng hơn là cô ngửi thấy mùi máu tươi, mùi máu tươi nồng nặc.
Cô giật dây cương làm con ngựa tăng tốc nhanh hơn, chờ đến khi vào được đến trung tâm cánh rừng, cô liền nhìn thấy cảnh thi thể đầy trên mặt đất.
Máu tươi rải đầy đất khiến cho cô chóng mặt hoa mắt. Cô phải nắm thật chắc dây cương mới không ngã khỏi lưng ngựa, mà thi thể trên mặt đất đều mặc đồ đen. Lúc Tống Vô Hà ở trong cung thì luôn mặc đồ đen, cô miễn cưỡng đè nén sự sợ hãi căng thẳng trong lòng, leo xuống khỏi lưng ngựa.
Phong Quang không thích xác chết, nhưng giờ, cô ngồi xổm xuống, lật từng thi thể lên nhìn, thậm chí còn chẳng thèm để ý tới trạng thái chết khủng bố của bọn họ, chỉ chấp nhất muốn xem xem những thi thể này có mang gương mặt mà cô quen thuộc kia không.
Cô tiêu phí một thời gian rất dài, kiểm tra hết lượt đám thi thể, tổng cộng có bảy mươi hai cái xác, may mắn là không có người mà cô đang lo lắng cho ở trong đó.
Tống Vô Hà không ở đây, vậy hắn đang ở đâu chứ?
Cô đưa mắt nhìn về nơi sâu xa trong cánh rừng, dường như ở đó có một tầng sương mù mờ mịt. Cô lập tức rảo bước đi về phía đó không một chút do dự nào, đi bộ khoảng năm phút đồng hồ, cũng ở dưới một thân cây, cô nhìn thấy một người quen.
Không phải Tống Vô Hà, mà là Bách Lý Mân.
Trên người Bách Lý Mân có rất nhiều vết thương lớn nhỏ, hoàng bào đã bị máu nhiễm đỏ, nhìn thấy Phong Quang ông ta vươn tay thầu thào:
"Cứu... cứu Trẫm..."
"Tống Vô Hà đâu?"
Lần đầu tiên Phong Quang thấy mình lạnh nhạt như thế. Cái cô quan tâm đầu tiên không phải là thương thế của Bách Lý Mân mà là hỏi tình hình về Tống Vô Hà.
Cô không thể nào tưởng tượng nổi, Tống Vô Hà đi theo bên cạnh Bách Lý Mân, phía trước đã có bao nhiêu người chết như thế, nói không chừng... nói không chừng hắn cũng... Khóe mắt Bách Lý Mân giật giật,"Phong Quang... Trẫm là phụ hoàng của ngươi, cứu Trẫm..."
"Ngươi hãy nói cho ta biết Tống Vô Hà ở đâu?"
Cô đi tới trước mặt ông ta, cố chấp nói:
"Ta phải biết chàng có còn sống hay không!"
"Tống Vô Hà... là nghịch tặc..."
"Ta không quan tâm chàng có phải nghịch tặc hay không, ta chỉ cần chàng còn sống!"
Cô vừa dứt lời, ở phía sau đã có một bàn tay đầy máu vươn đến ôm lấy eo cô, cánh tay đó nhẹ dùng sức kéo một cái, lưng cô đã va phải một vòm ngực rắn chắc.
Người đàn ông ở phía sau ôm chặt lấy cô như thể muốn khảm cô vào trong xương cốt mình, một tay kia của hắn giữ lấy cằm cô, hắn cúi đầu hôn lên làn môi mà mình quen thuộc.
Phong Quang bị động tiếp nhận nụ hôn từ phía sau này. Cô nếm được vị máu tươi từ trong nụ hôn ấy, nhưng hắn lại chậm chạp không chịu buông cô ra, mãi cho đến khi cô cảm thấy không thở nổi nữa, hắn mới thả chậm tốc độ của nụ hôn cuồng nhiệt này.
Môi hắn dán vào môi cô, phát ra một tiếng cười khẽ:
"Sao hôn bao nhiêu lần như thế rồi mà nàng vẫn cứ quên thở khi ta hôn nàng thế?"
"Tống Vô Hà..."
Nhìn vào gương mặt trắng nốn dính đầy máu của hắn, nước mắt cô lập tức tuôn trào:
"Chàng có biết là... có biết là ta lo lắng cho chàng thế nào không hả? Ta tưởng là chàng... tưởng là chàng"
Cuối cùng, cô vẫn không nói ra được từ "chết" này.
Hắn hôn lên khóe mắt cô, chỉ thấy mặn, rồi lại ngọt ngào:
"Nước mắt của Phong Quang rất quý giá, đừng khóc."