Quyển 17 - Chương 74: Công lược thái giám
Quyển 17 - Chương 74: Công lược thái giámQuyển 17 - Chương 74: Công lược thái giám
Hết thảy kế hoạch của Bách Lý Mân đều rất tốt, ông ta từng tìm Quốc sư bốc cho một quẻ, Huyền Hồ chỉ nói một câu:
"Thái tử phi sẽ gây trở ngại cho kế hoạch của Bệ hạ."
Phong Quang là con gái của Hạ Triều, cũng là đứa trẻ Bách Lý Mân nhìn lớn lên từ thuở nhỏ. Tình yêu thương của Bách Lý Mân với Phong Quang không hề giả, nhưng vì kế hoạch của mình, một Hạ Phong Quang cũng chẳng là gì. Thế nên, vào ngày mà Phong Quang trở về nhà mẹ đẻ, ông ta đã phái người dùng một con ngựa điên đụng trúng Phong Quang, đáng tiếc là Phong Quang chỉ mất trí nhớ chứ không hề gặp nguy hiểm liên quan tới tính mạng.
Quốc sư lại một lần nữa đưa lời can gián:
"Chỉ cần Thái tử phi rời khỏi hoàng cung là được rồi."
Sau đó mới có việc Bách Lý Mân dỗ dành Phong Quang hòa li với Thái tử, chỉ cần Phong Quang hòa li với Thái tử thì ông ta sẽ phong Phong Quang làm công chúa, lại ban cho một miếng đất, tuyển cho cô một Phò mã, thế thì cô chỉ có thể rời khỏi hoàng thành này.
Mà sau đó, khi Bách Lý Mân biết mối quan hệ giữa Tống Vô Hà và Phong Quang không giống bình thường thì ông ta lại thay đổi chủ ý.
Sự tồn tại của Phong Quang sẽ càng có lợi cho kế hoạch của ông ta, ví dụ như... dùng Phong Quang để uy hiếp Tống Vô Hà.
Bách Lý Mân lại không biết rằng, sở dĩ Quốc sư đưa lời can gián, nói để Phong Quang rời xa hoàng cung là vì trên quẻ tượng của Huyền Hồ biểu hiện rằng, cho dù có làm thế nào thì Bách Lý Mân đều chỉ có một con đường chết. Còn Huyền Hồ thì chỉ muốn tránh chuyện Tống Vô Hà sẽ vì cái chết của Phong Quang mà tạo ra cảnh trăm họ lầm than mà thôi.
Kế hoạch của Bách Lý Mân rất hoàn hảo, ông ta biết Tống Vô Hà nhất định sẽ ngầm phái người bảo vệ Phong Quang, có những người này, Bách Lý Mặc cũng không có cách nào giúp ông ta bắt Phong Quang được. Nhưng chỉ cần trong đám người bảo vệ đó có một, hai kẻ là người Nam Triệu thì sẽ dễ dàng hơn, dù thế nào, người Nam Triệu nghe theo sự sai bảo của Tống Vô Hà cũng chỉ vì Băng Thanh, mà Băng Thanh lại thích Tống Vô Hà.
Ông ta tự cho là hết thảy đều hoàn mỹ, nhưng đến tận khi nhìn thấy Phong Quang còn lành lặn đứng trước mặt mình, Bách Lý Mân liền biết kế hoạch của ông ta đã thất bại rồi.
Chỉ là ông ta không thể hiểu nổi, không biết mình đã đi sai bước nào? Đến tận khi Tống Vô Hà nhắc tới Quốc sư.
"Huyền Hồ phản bội ta..."
Khóe mắt Tống Vô Hà nhướng lên:
"Trước giờ Quốc sư luôn nguyện trung thành với quốc gia chứ không phải với ngươi, lấy đâu ra hai chữ phản bội chứ?"
"Huyền Hồ..."
Nếu còn có sức lực, Bách Lý Mân nhất định là sẽ nghiến răng nghiến lợi khi nói ra hai tiếng này.
"Ngươi phái bao nhiêu người tới ám sát ta như thế, lại còn muốn cùng Bách Lý Mặc mưu đồ bí mật dùng Phong Quang để đe dọa ta. Bách Lý Mân à Bách Lý Mân, cho dù ngươi có tính kế thế nào đi chăng nữa thì chung quy vẫn là ngươi thua rồi."
Trong lòng Bách Lý Mân biết Tống Vô Hà là kẻ độc ác, tuyệt đối sẽ không vì tình phụ tử gì đó mà tha chết cho mình, ông ta liền dùng ánh mắt từ ái nhìn Phong Quang đang đứng ở phía sau Tống Vô Hà:
"Phong Quang... Từ lúc nhỏ tới lớn, trẫm luôn đối đãi với con như nữ nhi thân sinh của mình..."
Phong Quang rũ mắt, lại càng dịch về phía sau người Tống Vô Hà hơn, không nhìn người đàn ông đang hấp hối kia.
Tâm tình của Tống Vô Hà rất tốt:
"Ngươi đừng uống phí sức lực nữa, ở trong lòng Phong Quang, địa vị của ta quan trọng hơn ngươi nhiều."
Bách Lý Mân biết hôm nay mình có chạy trời cũng không khỏi nắng, ông ta liền gạt đi sự từ ái dối trá của mình, buông lời ác độc:
"Phong Quang, phụ thân ngươi là Thừa tướng đương triều, thân phận của ngươi là Thái tử phi đương triều, giờ ngươi lại trộn lẫn với một tên thái giám, thông đồng làm bậy, ngươi không sợ truyền ra ngoài sẽ khiến người ta nhạo báng hay sao?"
Trên mặt Tống Vô Hà không còn ý cười nào nữa, một tay hắn đưa lên bịt kín mắt Phong Quang, trên tay còn lại chợt xuất hiện một cái roi bạc thon dài, chỉ nhẹ nhàng đảo qua một chút, tay phải của Bách Lý Mân lập tức bị cắt đứt lìa.
Máu tươi bắn lên, Bách Lý Mân kêu rên thảm thiết, ngã gục xuống.