Mau Xuyên Công Lược Nữ Xứng Có Độc (Dịch Full)

Chương 618 - Quyển 19 - Chương 2: Công Lược Trang Chủ Đại Nhân Có Độc

Quyển 19 - Chương 2: Công lược trang chủ đại nhân có độc Quyển 19 - Chương 2: Công lược trang chủ đại nhân có độcQuyển 19 - Chương 2: Công lược trang chủ đại nhân có độc

Ngày mùa hè, ve kêu râm ran.

Phong Quang đang bay lơ lửng trong hoàng cung. Còn vì sao phải dùng chữ "bay" này ấy hả

Sau khi bị Hệ thống chủ ném tới thế giới này, cô vừa mở mắt, liền phát hiện mình đang bay. Xung quanh Các tường cung, còn có đám cung nữ, thái giám đang bận rộn, nên cô có thể xác nhận nơi mình đến chính là một hoàng cung. Còn việc ngay cả khi cô lướt qua trước mắt người ta, đối phương cũng không phát hiện ra cô được, thì liền có thể khẳng định, cô không chỉ bị Hệ thống chủ trực tiếp ném tới thế giới này, mà hình như còn không ném theo thân thể cô cùng tới nữa...

Phong Quang muốn ngửa mặt lên trời thét dài, cô thế mà lại thành nữ quỷ, có cần phải huyền huyễn như vậy không hả!

Không đúng, thế giới này vốn dĩ chính là một thế giới huyền huyễn mà

Cô vốn sợ quỷ, hiện giờ bỗng nhiên lại biến thành linh hồn như vậy, cô liền cảm thấy thành quỷ là một chuyện hết sức đáng thương, đã không có chỗ ở cố định mà phải bay tới bay lui, lại còn ngay cả tìm một người để nói chuyện cũng không có.

"Hệ thống chủ, tình huống hiện tại của ta rốt cuộc là thế nào?"

"Hệ thống có lỗ hổng, còn đang sửa chữa."

"Cho nên..."

"Sau khi sửa xong, tôi sẽ xử lý tình huống đặc thù hiện tại của ký chủ, mời ký chủ kiên nhẫn chờ đợi."

"Mi nói chờ đợi là phải đợi bao lâu?"

Không có ai trả lời cô.

Phong Quang ngồi ở đầu tường, nhớ tới đoạn đối thoại mấy ngày hôm trước với Hệ thống chủ liền thở dài thật sâu một cái.

Chỗ này là sân viện hẻo lánh nhất trong hoàng cung, cái nơi mà "đến chim cũng không thèm j" í, cô đã ngồi ở đây mấy canh giờ, còn mục đích là gì ấy hả, chính là nhàm chán quan sát một đứa bé ở bên trong.

Bé trai khoảng chừng mười tuổi, quần áo tả tơi. Ở nơi phú quý như hoàng cung thế này, vậy mà lại có cái sân hoang vu như vậy, lại còn một đứa trẻ ăn mặc như ăn mày nữa, nên cô không khỏi hiếu kỳ. Hiện tại cậu bé vẫn đang đào rễ cây ở nơi mặt đất cỏ dại mọc thành cụm, đó sẽ là bữa tối Phong Quang có chút không biết phải làm gì. Nơi này có vẻ như chỉ có một mình cậu bé, đứa trẻ vốn dĩ diện mạo đẹp đẽ lại bởi dinh dưỡng không đầy đủ mà xanh xao vàng vọt, cô cảm thấy nếu còn xem tiếp thì lòng đồng tình của mình sẽ không thể khống chế được. Khi cô đang định bay đi thì một cung nữ lại bưng hộp đồ ăn đến.

Hóa ra có người đưa đồ ăn? Phong Quang dừng lại động tác sắp sửa rời đi của mình.

Cung nữ đặt hộp đồ ăn trên mặt đất,"Ngày nào cũng nhiều việc như vậy, lại còn phải đưa cơm đến cho cái đồ con hoang nhà ngươi, thật là xui xẻo."

Cách xưng hô như thế khiến Phong Quang phải nhíu mày.

"Lại đây ăn đi, ăn xong ta còn phải mang hộp trở về."

Bé trai đứng lên, trên tay lẫn trên mặt đều dính không ít bùn, hai mắt cậu bé không cảm xúc, lằng lặng mà nhìn cung nữ trước mặt, không dao động.

"Thế nào? Không ăn hả? Vậy được rồi."

Cung nữ nhấc hộp đồ ăn lên mở ra, đổ toàn bộ đồ ăn bên trong xuống đất, ác độc nói:

"Chẳng lẽ vẫn nghĩ mình là hoàng tử, tất cả mọi người phải đến hầu hạ ngươi chắc, ta nói cho ngươi biết, bệ hạ có nhiều con trai như vậy, quên mất một hai đứa căn bản không phải chuyện to tát gì, huống chỉ ngươi còn có một người mẹ lén gian díu với kẻ khác!"

Mặt cậu bé vẫn không hề biểu cảm.

"Hừ, lại còn là đứa câm nữa, trong cung này, A Hoàn ta có thân phận cung nữ nhưng cũng còn cao quý hơn người. Đồ con hoang này, sao mãi mà chẳng thấy ngươi chết đói."

Nàng ta cầm hộp đồ ăn, vênh váo tự đắc rời đi. Một lát sau, bé trai bình tĩnh xoay người, tiếp tục ngồi xổm xuống đào rễ cây.

Đồ ăn rơi trên đất kia, chưa nói đến việc chỉ có vẻn vẹn vài lá cải, cơm cũng bị lẫn cát đá rất nhiều, nếu như ăn hết đám này, chỉ sợ sẽ toàn một miệng đầy cát!

Phong Quang đứng lên, nhìn đứa bé trong viện, nhìn cung nữ còn chưa đi xa, cười lạnh một tiếng, bay theo phía sau lưng cô ả.

A Hoàn bỗng nhiên cảm thấy sau lưng như có gió thổi qua, giá buốt từng trận, vừa quay đầu lại chẳng thấy cái gì, thầm nhủ chắc do mình nghĩ quá nhiều.
Bình Luận (0)
Comment