Quyển 19 - Chương 5: Công lược trang chủ đại nhân có độc
Quyển 19 - Chương 5: Công lược trang chủ đại nhân có độcQuyển 19 - Chương 5: Công lược trang chủ đại nhân có độc
Mạnh miệng nói ra rồi... phải thực hiện thế nào đây? Phong Quang khó nghĩ.
Cô bay từ chỗ này tới chỗ khác trong hoàng cung, hiện tại thật ra lại cảm thấy làm quỷ vẫn có chút tác dụng, vừa không mệt, lại vừa không đói, bay còn nhanh hơn đi, rốt cuộc, cô dừng lại trước một cung điện được bảo vệ nghiêm ngặt nhất, bảng hiệu trước cung điện có khắc ba chữ to "Ngự Thư Phòng".
Nếu muốn để Tiểu Phong Yên sống thật tốt, cũng chỉ có thể dựa vào hoàng thượng, từ lời A Hoàn kia nói có thể biết mẹ của Phong Yên đã cắm sừng cho hoàng đế, nên tình cảnh cậu bé mới thảm như vậy, trong cung này ngoại trừ hoàng thượng, thật đúng là không ai dám quan tâm đến Tiểu Phong Yên, tục ngữ có nói biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng, đầu tiên cô phải hiểu được vị hoàng đế này, mới có thể đưa ra phương án tốt được.
Phong Quang đưa tay sờ sờ cằm, gật đầu một cái, đi vào tòa cung điện tráng lệ huy hoàng này, người khác không nhìn thấy, cô liền cứ thế nghênh ngang mà vào.
Trong Ngự Thư phòng trang nghiêm tĩnh lặng, một nam tử trung niên mặc hoàng bào ngồi ở trước bàn, năm tháng để lại trên gương mặt ông ta nhiều dấu ấn lão luyện phong sương, chỉ cảm thấy khi ông ta còn trẻ, e rằng cũng là một nhân vật phong lưu trong đám người cùng thế hệ, nhất cử nhất động của ông, đều là không giận mà tự uy.
Nam nhân đứng phía dưới bậc thang khom người nói:
"Bệ hạ, quẻ bói mà Quốc sư xem gần đây đã có kết quả."
Nhàn Nhượng bỏ xuống tấu chương đang phê, trầm giọng nói:
"Mấy ngày trước Quốc sư đã nói người cứu vận mệnh quốc gia lúc nguy cấp sắp sửa xuất hiện, trẫm thật lo lắng, không biết kết quả hiện tại như thế nào?"
"Cũng không phải là cứu lúc nguy cấp, mà là trợ lực."
Thần quan(1) nói:
"Người này sẽ có thể giúp bệ hạ thống nhất thiên hạ, khiến nước Đại Ương thịnh thế phồn vinh, nhưng chỉ có thể đợi gặp mà không thể cầu, còn phải xem cơ may của bệ hạ nữa."
Nhàn Nhương nohe đươc lời này. vẻ vui mừng lô rõ trên nét mặt. lai vội vàng nói:
"Quốc sư có gợi ý người này là ai không?"
"Vào ba ngày sau, bệ hạ đi dọc theo Tây cung, lúc trời tạnh mưa, mây mù tản ra, mây đỏ xuất hiện, chiến thần từ trên trời hạ xuống, bảo vệ nước bảo vệ dân ta, quốc gia tất sẽ hưng thịnh."
Thần quan nói:
"Lời của Quốc sư đã hết."
"Tốt, tốt, tốt!"
Nhàn Nhượng liên tiếp nói ba chữ "tốt", lại uy nghiêm nói:
"Việc này không thể truyền ra cho người khác biết được."
"Tuân lệnh, bệ hạ."
Phong Quang bĩu môi, nhìn không ra hoàng đế này lại là người mê tín, cũng không biết là do ai quy định, mỗi lão hoàng đế đều có một Quốc sư đứng bên, nhưng cũng không tệ, cô bỗng nhiên tìm ra phương hướng, có thể mượn đề tài này.
Cô rời khỏi Ngự Thư phòng, còn tiện đường rẽ qua gian phòng không biết là của ai, nhân tiện lấy đi vài bộ quần áo, đi theo đường nhỏ trở lại viện nhỏ hẻo lánh kia, Phong Yên đã tắm xong, ngẩng đầu nhìn quần áo treo trên nhánh cây, cũng không nhúc nhích, cho đến khi bị một bộ quần áo từ trên rơi xuống phủ lên đầu.
"Mặc nó vào."
Phong Quang nói, cô có chút mệt, không biết còn tưởng tiểu tử này đang đứng đợi người mình hong khô.
Phong Yên nghe lời mặc xong quần áo, một quyển sách lại ném lên tay cậu, trên bìa viết hai chữ "binh pháp" rất to.
"Không cần nhớ hết đâu, ngươi chỉ cần nhớ hai đoạn liên tiếp là được."
Cậu bé vẫn không hề có phản ứng.
Phong Quang gãi đầu,"Ta nói này, ngươi không phải là không biết chữ chứ?"
Phong Yên ngẩng đầu nhìn về phía Phong Quang đứng, ngay cả một chút lòng hiếu học cũng chẳng thấy đâu.
Cô khống chế cảm xúc muốn phát điên, bình tĩnh nói:
"Ngươi mở sách ra, ta dạy cho ngươi."
Phong Yên tiện tay mở ra, chữ phồn thể trên đó khiến cô xem mà choáng váng cả đầu. Khuôn mặt nhỏ của Phong Quang khó chịu giống như nuốt phải ruồi bọ, trời đất, muốn cô đọc còn không bằng để cô chết luôn đi, cô xua xua tay,"Thôi thôi, hay để ta nói từng lời, ngươi nhớ kỹ là được."
*x+*xx*xx*x*x***
(1) Thần quan: Chức quan lo các việc liên quan đến việc chủ trì các lễ tế trời, cúng kính thần linh, bói toán cho vua chúa ngày xưa.