Quyển 19 - Chương 7: Công lược trang chủ đại nhân có độc
Quyển 19 - Chương 7: Công lược trang chủ đại nhân có độcQuyển 19 - Chương 7: Công lược trang chủ đại nhân có độc
Phong Yên đột nhiên hỏi:
"Nếu như cây liễu không còn nữa, ngươi sẽ thế nào?"
"A, nếu như vậy à, vậy ta cũng chỉ có thể biến mất khỏi chỗ này, có lẽ là bay đi theo gió, đợi đến lúc tìm được cây liễu thích hợp mới có thể tỉnh lại chăng."
Cô thuận miệng bịa chuyện.
Phong Yên im lặng thật lâu, ánh chiều tà xuyên thấu qua lá cây loang lổ chiếu lên khuôn mặt cậu bé, ánh mắt kia tối đen không rõ đang nghĩ điều gì. Trời bỗng nhiên đổ mưa mà không hề có dấu hiệu báo trước, lại còn mưa mãi không ngừng, trong bóng đêm, một tia chớp màu tím rạch đôi bầu trời, trong căn phòng dột nát, nước tí tách chảy, gió lạnh không ngừng thổi qua cánh cửa sổ hỏng vào phòng.
Lại thêm một trận sấm sét nổ ra, Phong Yên nằm trên giường đắp cái chăn hơi mỏng, dịch người về phía góc tường cậu hỏi:
"Phong Quang, ngươi lạnh không?"
"Ta vẫn tốt."
Phong Quang ngồi ở đầu giường, nhìn khoảng trống cậu đặc biệt chừa ra, lại sửa lời mà nói:
"Chẳng qua có chăn nữa sẽ tốt hơn."
Cô bò lên trên giường, cũng chui vào trong chăn, tựa vào Phong Yên, chỉ có lúc này, Phong Yên mới có thể cảm nhận rõ hơn được sự tồn tại của cô.
Tiếng sấm bên ngoài vang lên lớn hơn nữa, cậu bé bất giác nắm chặt lấy chăn, trên mặt lại không có bất cứ một biểu cảm gì,"Khi Lý công công chết, trời cũng đang mưa."
Phong Quang bỗng nhiên lạnh gáy, đang đêm tối lại nói đến cái đề tài này, cô sợ phát hoảng,"Lý công công là ai?"
"Là người đã từng chăm sóc ta, ông ấy sinh bệnh, không có đại phu, ta ngồi bên giường ông ấy, rất khổ sở."
Cô thầm nghĩ, Lý công công kia hẳn là người duy nhất đối tốt với Phong Yên, cô an ủi:
"Ở chỗ chúng ta có cách nói thế này, người tốt sẽ được báo đáp, tuy rằng không nhất đỉnh thể hiên vào lúc sinh thời. nhưng người đã chết. đều sẽ phải đến điện Diêm Vương, sổ của Diêm Vương đều ghi chép lại từng việc, liền sẽ biết ông ấy đã làm rất nhiều chuyện tốt, nên sẽ để ông ấy đầu thai đến một gia đình trong sạch."
"Lý công công ông ấy... đi đầu thai sao?"
"Ta nghĩ đúng vậy, chẳng qua là, có một số người bởi vì còn vướng bận chuyện khi còn sống nên vẫn luôn không chịu chuyển thế đầu thai, ta nghĩ ngươi là người mà Lý công công lo lắng nhất, cho nên ngươi cần phải sống thật tốt, đừng để ông ấy lo lắng làm gì."
"Ừm, ta sẽ sống sót."
Một câu này, giống như lời thề vậy.
Tia sét màu tím chiếu vào bên cửa sổ. Phong Quang thấy cậu bé tại co rúm vào một chút, cô nói với vẻ trêu chọc:
"Tiểu Phong Yên, cậu sợ sét đánh đấy à?"
Môi Phong Yên mím chặt, trong mắt biểu lộ ý quyết không chịu nhận thua.
Phong Quang cười,"Không sao cả, ta cũng sẽ không cười nhạo ngươi, có ta ở đây, ngươi không phải sợ."
Việc sợ sét đánh này, có điểm thật giống những đứa trẻ bình thường,"Nếu không, ta kể cho ngươi nghe chuyện xưa trước khi đi ngủ nhé?"
Cậu bé gật gật đầu.
"Trước đây có một cô bé Lọ Lem, phụ thân cô cưới mẹ kế về, mẹ kế ác độc còn mang theo hai chị gái xấu bụng..."
Phong Quang vừa mở miệng, trước tiên liền nghĩ đến cô bé Lọ Lem, cô hoàn toàn không suy xét đến việc câu chuyện này có thích hợp với một bé trai hay không, kể xong chuyện xưa, Phong Yên lại không có một chút buồn ngủ.
"Cô bé Lọ Lem xinh đẹp, cho nên vương tử mới vừa thấy đã yêu, vậy nếu cô ấy không xinh đẹp, có phải vương tử cũng sẽ không thích cô ấy hay không?"
"Vì sao lại hỏi như vậy?"
"Vương tử phải dựa vào giày mới có thể biết ai là cô bé Lọ Lem, hắn ngay cả người mình thích cũng đều không nhớ được, chỉ nhớ kỹ gương mặt xinh đẹp trong bữa dạ tiệc kia mà thôi."
".. Còn gì nữa?"
"Nếu cô hé Lo lem vẫn là câ bé lo lem trước kia vương †ử sẽ không thích cô ấy."
"Cái này... Đúng là cũng có khả năng." Phong Quang toát mồ hôi như mưa, sao vừa bàn đến đúng chủ đề, đứa nhỏ này hình như lại nói nhiều hơn vậy.
Cuối cùng cậu bé đưa ra một kết luận,"Cô bé Lọ Lem chỉ có thể dựa vào vương tử để thay đổi vận mệnh, có thể thấy được nam nhân có quyền lực là một chuyện quan trọng cực kỳ."
"..." Phong Quang hết chỗ nói.